Phản diện tự kỷ bị buộc phải làm với tôi mỗi ngày - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Còn cha mẹ tôi, chỉ để lại vài giọt nước mắt cá sấu.

 

Tôi không tin có ai sẽ chiều chuộng tôi vô điều kiện.

 

Nhưng giờ đây, tôi lại không nhìn thấu Giang Quý Tinh.

 

[Ngủ với anh ta đi, anh ta sắp ôm cô rồi đấy!]

 

[Má ơi, thật khó tưởng tượng một người sợ giao tiếp đến mức buổi trưa phải mang lương khô theo, lại dám đến tiệm cắt tóc chỉ vì muốn cắt kiểu mà vợ thích.]

 

[Có giống như một chú chó nhỏ không, mắt ngấn nước nhìn cô, muốn cô khen mà cô lại chẳng thèm để ý.]

 

[Đây mới là thứ chúng ta nên xem đó, đàn ông gì mà khóc lóc suốt, phúc khí trong nhà bị khóc bay hết rồi!]

 

[Nói thật, bé cưng nói thế có quá đáng quá không?]


[Chẳng lẽ phản diện cuối cùng vẫn sẽ tranh nữ chính? Bé cưng thực sự chỉ là bug trong cốt truyện à? Tôi thật lòng ship cặp này đấy!]

 

[Đừng trách bé cưng nữa, giày có vừa hay không chỉ người mang mới biết. Mình không hiểu rõ thì đừng phán xét vội.]

 

Giang Quý Tinh đột nhiên ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi.

 

“Đừng rời xa anh, được không?”

 

Anh ôm tôi ngồi lên người anh, nước mắt nóng bỏng cọ lên ngực tôi.

 

“Giang Quý Tinh, em biết dạo này anh luôn theo dõi em.”

 

Giang Quý Tinh khựng lại, giọng lí nhí: “Xin lỗi.”

 

“Xin lỗi? Vậy lần sau còn dám không?”

 

Giang Quý Tinh càng ôm chặt hơn, nhẹ nhàng kéo áo tôi ra.

 

“Bọn họ đều chỉ là khách sạn, anh mới là nhà, vợ ơi, em chịu về nhà là tốt rồi.”

 

Tôi sốc trước lời anh nói.

 

Giang Quý Tinh nắm tay tôi, nhét vào trong tạp dề của anh.

 

Da anh mịn màng, mềm mại mà đầy sức bật.

 

Tạp dề rơi xuống đất, trên hoa văn hồng có cài một chiếc nhẫn.

 

“Vợ ơi, giờ anh chẳng có gì, chỉ có cơ thể này, có thể làm em vui.”

 

Xong đời rồi.

 

Chiêu dụ dỗ kiểu thuần khiết của trai ngoan, tôi thật sự không đỡ nổi.

 

 

[Đừng trách tôi không cảnh báo, cốt truyện không thể thay đổi. Đến khi anh ta và nữ chính xảy ra mâu thuẫn, người đầu tiên bị bỏ lại sẽ là cô. Nếu anh ta tham lam, muốn cả hai thì phiền to.

 

Bồi thường đã đưa rồi, sau này xảy ra chuyện gì, hậu quả cô phải tự chịu đấy.]

 

Tôi ăn một miếng bánh kem.

 

Nhìn người nào đó đang bận rộn.

 

“Vậy tương lai tôi chắc chắn sẽ mất đi bạn cùng giường, đầu bếp, nghệ nhân cắm hoa, shipper, thợ làm bánh, tài xế, bảo mẫu, người chơi cùng, chatbot, huấn luyện viên, thợ massage, người mẫu nam…”

 

Hệ thống trầm ngâm một lát: [Công nhận hơi khó để bỏ thật.]

 

“Không phải chứ, anh ấy thích nữ chính đến mức đó à? Nữ chính cho anh ấy uống bùa yêu à?”

 

[Cô ghen hả?]

 

“Tuyệt đối không có chuyện đó.”

 

[Nữ chính từng cho anh ta một viên kẹo lúc anh ta thất thế hồi tám tuổi.]

 

“Chỉ một viên kẹo thôi á? Tôi cho anh ấy cả một gia đình đấy.”

 

[Hừ, cô cho bao nhiêu người đàn ông một gia đình rồi còn gì.]

 

Cũng đúng thật.

 

Lúc tôi vừa xuyên qua, nhiệm vụ còn chưa bắt đầu.

 

Lần đầu có nhiều tiền như vậy, tôi gặp người mẫu nam là yêu luôn.

 

“Thuận theo tự nhiên thôi, đi bước nào tính bước đó, đến lúc rồi, tôi sẽ rời khỏi anh ấy.”

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo