Phản diện tự kỷ bị buộc phải làm với tôi mỗi ngày - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

7

 

Nhưng càng lạnh nhạt với anh, anh lại càng bám chặt lấy tôi.

 

Ước gì ngày nào cũng quấn quít tôi 24/24, như thể sợ tôi trốn mất.

 

Tôi bỗng nảy ra một ý.

 

“Chồng ơi, em ra ngoài mua đồ ăn nhé, anh có muốn đi cùng không?”

 

Giang Quý Tinh lập tức lắc đầu: “Không đi đâu, anh ở nhà đợi em.”

 

Hihi, tôi lập tức ra cửa.

 

Dĩ nhiên, tôi không định đi mua đồ ăn.

 

Ai ngờ tôi vừa ra cửa, bình luận hệ thống đã cười ầm lên.

 

[Ui ui ui, bé trai tự kỷ nhà ai đang lén lút theo chân mẹ đi chơi vậy nè~]

 

[Phản diện à, đến tương lai mà thấy cái dáng vẻ lén lút này chắc sẽ tự tát mình mất.]

 

Tôi ngồi trong tiệm mỹ phẩm, giả vờ soi gương.

 

Thật ra là để nhìn Giang Quý Tinh lén theo tôi ra ngoài.

 

Anh mặc nguyên cây đen, đeo khẩu trang.

 

Lén lén lút lút trốn sau quầy.

 

Chị nhân viên đến gần: “Chào anh, anh muốn mua gì ạ? Tôi có thể tư vấn cho anh.”

 

“Xin lỗi, tôi không mua.”

 

Giang Quý Tinh cúi đầu, nhanh chóng chuồn mất.

 

Đợi tôi trang điểm được một nửa, anh lại lén lút tìm góc khuất ngồi nhìn tôi.

 

Tôi vốn định ra ngoài hít thở một chút, ai ngờ tên phản diện này bị điên rồi? Muốn theo dõi tôi.

 

Thế là, buổi sáng tôi ra khỏi tiệm mỹ phẩm.

 

Buổi trưa đến tiệm cơm nhỏ chen chúc người.

 

Giang Quý Tinh bị bà chủ nhiệt tình mời vào, sợ quá gắp rau đâm luôn vào khẩu trang.

 

Ba giờ chiều tôi đi ngâm suối nước nóng, anh bị lũ trẻ con chạy loạn đụng trúng mấy lần.

 

Sáu giờ tối tôi đi massage, ăn trái cây nhân viên mời.

 

Chín giờ tối chơi bi-a, còn mập mờ trổ tài với một anh đẹp trai ở bàn bên.

 

Mười hai giờ đêm, tôi về nhà đúng giờ.

 

Liên tiếp vài ngày tôi đều làm thế.

 

Giang Quý Tinh theo dõi tôi mỗi ngày.

 

Nhưng mỗi ngày anh đều về nhà trước tôi.

 

Sau đó mặc đủ loại trang phục nấu cơm cho tôi.

 

Tôi thường bị anh mê hoặc đến choáng váng.

 

Hôm nay cũng thế.

 

Nghe thấy tiếng động, anh quay lại, tay cầm xẻng, nở nụ cười còn khó coi hơn khóc.

 

“Em về rồi, anh nấu cơm cho em đấy.”

 

Tôi lạnh nhạt “ừ” một tiếng.

 

Hôm nay Giang Quý Tinh mặc tạp dề mèo hồng.

 

Anh cởi trần, chỉ mặc mỗi quần dài.

 

Dây thắt eo của tạp dề ôm trọn vòng eo thon gọn.

 

Cánh tay rắn chắc, lưng thẳng, hai lúm đồng tiền lưng đẹp không tưởng.

 

Tôi nuốt nước miếng cái ực.

 

Nhưng tôi phải nhịn, phải lạnh nhạt với anh.

 

“Hôm nay em không muốn ăn.”

 

“Vậy để anh dọn đi.”

 

Giang Quý Tinh vội vàng thu dọn bát đũa.

 

“Sau này anh đừng nấu cơm tối nữa.”

 

Giang Quý Tinh khựng lại, rồi làm như không có gì, tiếp tục thu dọn.

 

“Phải nấu.”

 

Anh cứng đầu đáp lại.

 

“Lỡ như em đói thì sao?”

 

“Em sẽ ăn ở ngoài hoặc đặt đồ ăn.”

 

Khoé môi của Giang Quý Tinh hơi trễ xuống, ánh mắt nhìn tôi đầy tội nghiệp.

 

Vành mắt đỏ lên, anh nhanh chóng tránh ánh nhìn, một giọt nước mắt rơi thẳng xuống tạp dề.

 

“Không sao.”

 

“Dù gì, nấu ăn cũng không tốn sức”

 

“Cũng không phải lúc nào cũng đứt tay.”

 

Giang Quý Tinh giấu ngón tay bị thương ra sau lưng, chớp đi nước mắt, cố gắng nở nụ cười.

 

Như một chú chó cố tỏ ra vui vẻ.

 

“Giang Quý Tinh , anh không có việc riêng sao?”

 

Nghe vậy, ánh sáng trong mắt Giang Quý Tinh như tắt đi.

 

Anh ngẩn ra vài giây, rồi tránh ánh nhìn.

 

Giọng đầy tủi thân: “Hôm nay, anh có làm việc riêng.”

 

“Anh làm gì?”

 

“Anh cắt tóc rồi.”

 

Giang Quý Tinh ngẩng đầu lên.

 

Tôi mới phát hiện tóc mái anh ngắn hơn.

 

Lộ ra vầng trán cao và đôi mắt xinh đẹp.

 

Trong lòng tôi khẽ run.

 

Giờ đây, đôi mắt ấy đẫm nước, hàng mi ướt sũng.

 

Khoé mắt và sống mũi đều đỏ, khiến người ta chỉ muốn giày vò.

 

“Em nói em thích.”

 

Tôi không phải người mềm lòng vì vài giọt nước mắt.

 

Ở thế giới cũ.

 

Cha mẹ vì em trai, đã khóc lóc cầu xin tôi gả cho một người đàn ông khô khan mà tôi không yêu.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi chán ghét nước mắt của họ, cũng chán ghét sự yếu đuối của chính mình.

 

Cho nên về sau, tôi trở nên mạnh mẽ cay nghiệt, luôn làm chủ trong mọi mối quan hệ.

 

Đến nỗi người đàn ông khô khan kia vì sự mạnh mẽ của tôi, muốn ép tôi quan hệ trước hôn nhân.

 

Tôi không chịu nổi, bỏ đi xa thì gặp tai nạn xe.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo