Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lỡ sau này hai chúng tôi có xích mích, anh cũng không thể đánh tôi.
Giang Quý Tinh áp má vào lòng bàn tay tôi, khẽ dụi.
"Anh hiểu rồi. Về sau chỉ có em được đánh anh."
Tôi bỗng nhớ đến.
Chuyện tình thú trên giường lần trước, tôi hay nhân lúc anh không để ý mà tát một cái.
Tát mặt, đánh ngực, đánh cơ bụng, đánh lung tung…
Giang Quý Tinh lần nào cũng giật mình trước, rồi khẽ quay mặt đi, khoé môi cong nhẹ.
Sau đó sẽ hôn lên đầu ngón tay tôi.
"Vợ à, chú cún nhỏ… còn muốn nữa…"
Rõ ràng Giang Quý Tinh đã hiểu sai.
Tôi đấm anh một cái: "Về nhà thôi."
Giang Quý Tinh lấy áo choàng khoác lên vai tôi.
"Anh đi lấy xe, em chờ anh chút."
"Ừ."
Giang Quý Tinh vừa đi được mấy bước, tôi liền nghe thấy tiếng động ở góc tường.
"Tống Từ Việt, tôi đã không còn thích anh nữa rồi, anh cứ bám theo mãi thấy vui lắm hả?"
"Ồ? Hứa Tụng Dã, tưởng cô nghĩ tôi quan tâm cô thích hay không à? Giờ tôi chỉ muốn trả thù cô thôi."
Tống Từ Việt siết chặt cổ tay Hứa Tụng Dã, không chịu buông.
Nam thanh nữ tú, chỉ là bầu không khí hơi căng thẳng.
Hình như cô gái có hơi men, cô ấy ngăn Giang Quý Tinh lại, khoác lấy cổ anh.
"Ê, anh đẹp trai, sao anh lại ở đây? Hôm đó ở quán bar, tụi mình xé giấy ăn chơi vui cực ha~"
Giang Quý Tinh ngẩn người.
Vừa định đẩy cô gái ra, nhưng khi nhìn rõ mặt cô, động tác Giang Quý Tinh lại khựng lại.
"Hứa Tụng Dã, đừng lừa mình nữa, kiểu người như cậu ta đâu hợp khẩu vị của cô."
"Tôi cứ thích kiểu ngoan ngoãn đấy, anh quản tôi chắc?"
[Oaaa! Cuối cùng cũng đến đoạn nam nữ chính rồi!]
[Tôi mê mệt mấy màn chiến tình gay gắt thế này! Nam nữ chính + phản diện cùng hội tụ!]
[Hai người họ vừa ngọt ngào vừa chua xót. Nữ chính từng phụ nam chính, sau đó nam chính tức giận nên giả vờ kết hôn với qua đường Giáp, ai ngờ nội dung xuất hiện bug, người kia bỗng dưng mất tích.]
[Đây vốn là cảnh nổi tiếng đấy, giờ vì bug nên không biết chỉnh lại sao nữa.]
[Phản diện nhìn nữ chính bằng ánh mắt khác rồi kìa, chiếm hữu lộ rõ, toang rồi, còn em gái nhỏ của chúng ta thì phải làm sao đây?!]
9
Phải làm sao bây giờ?
Dĩ nhiên là tiếp tục đi theo cốt truyện rồi.
Gót giày cao gót gõ cộc cộc trên hành lang dài, ba người bọn họ nghe thấy tiếng động, đồng loạt quay đầu lại.
Ánh mắt Giang Quý Tinh thoáng thay đổi khi nhìn thấy tôi.
Tôi làm như không thấy anh, mà lại nhìn về phía Tống Từ Việt.
"Ồ, chẳng phải cậu chủ Tống đây sao? Trước kia hai nhà chúng ta bàn chuyện làm ăn, cứng rắn thế nào cũng phải đính hôn cho bằng được cơ mà."
Tống Từ Việt nhìn tôi, im lặng mấy giây rồi chợt hiểu ra, liền thuận miệng tiếp lời:
"Phải rồi, ban đầu tôi còn định cân nhắc lại, nhưng nghĩ tới chuyện hai nhà qua lại làm ăn cũng nhiều, mà cô Cố đây vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, thật ra cũng rất tốt."
Tôi quay lại liếc nhìn hai người phía sau.
Hứa Tụng Dã khoanh tay đứng đó, khẽ hừ một tiếng.
Giang Quý Tinh thì không nói một lời, mắt dán chặt vào tôi, cảm xúc trong đó cuộn trào, môi mấp máy như muốn nói lại thôi.
[Má nó chứ, lại còn có cả hôn ước?!]
[Đúng là siêu phẩm chiến trường tình ái, tôi sống là để ăn cái loại cẩu huyết này!]
[Bốn người, mỗi người một kiểu ghen, giấm loạn thành nồi lẩu rồi, mau chấm há cảo đi!]
[Ha ha ha nét mặt bốn người mỗi người một kiểu, trông cứ như đều là số khổ vậy đó.]
[Lương tháng ba ngàn, đau lòng thay cho hội phú nhị đại này, bọn họ ăn tí khổ tình yêu thôi, người thật sự khổ là chúng ta nè.]
Tôi bình tĩnh vài giây mới nhận ra hình như mình hơi bốc đồng quá.
Vốn dĩ cốt truyện đã đủ cẩu huyết.
Tôi lại còn tiện tay khơi thêm mớ mâu thuẫn giữa ba người kia nữa.
"Anh Tống, thời tiết hơi lạnh, tôi về trước đây."
Tôi liếc qua Giang Quý Tinh.
Muốn làm gì thì làm đi, tôi mệt rồi.
Giang Quý Tinh lập tức đi theo phía sau.
Vừa vào trong xe, bầu không khí liền tụt xuống cực kỳ thấp.
Giang Quý Tinh lái xe, còn tôi thì hiếm hoi ngồi xuống hàng ghế sau.
Anh nắm vô lăng, qua gương chiếu hậu nhìn tôi, chúng tôi vừa chạm mắt đã lập tức dời đi, chẳng ai nói câu nào.
Lòng tôi rối bời, dứt khoát nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ai ngờ lại thiếp đi mất.
Lúc tỉnh lại, Giang Quý Tinh đang ở bên cạnh tôi.
Chân tôi hơi tê, theo thói quen vắt ngang lên người anh.
Qua một hai giây, tôi mới nhận ra, chúng tôi đang chiến tranh lạnh mà!
Tôi định thu chân lại, nhưng đã bị Giang Quý Tinh giữ lấy cổ chân.
Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng xoa xoa chỗ mắt cá của tôi.
Giang Quý Tinh ôm lấy tôi, thì thầm:
"Người phụ nữ mà anh ôm, cô ấy không nhận ra anh.”