Phản diện tự kỷ bị buộc phải làm với tôi mỗi ngày - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

"Lúc tám tuổi, anh bị gia đình đuổi khỏi nhà, hạ đường huyết ngất xỉu, chính cô ấy là người đã cho anh một viên kẹo.”

 

"Anh nhận ra vết bớt sau tai cô ấy, nên mới ngạc nhiên đến thế.”

 

"Anh không thích cô ấy. Chỉ là biết ơn thôi.”

 

"Em đừng giận nữa được không?"

 

Vừa nói, anh vừa len lén quan sát sắc mặt tôi.

 

Khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt anh hiện lên một nét chân thành không giống giả vờ.

 

Giang Quý Tinh dùng chóp mũi khẽ cọ cọ lên tôi.

 

Giống như chú cún con biết mình phạm lỗi, không dám vượt giới hạn, nhưng lại rón rén muốn lấy lòng.

 

Thấy tôi không gạt ra, anh bắt đầu mạnh dạn hơn.

 

Những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống mi mắt, sống mũi, đôi môi.

 

Cuối cùng anh cạy mở hàm răng tôi, nhắm mắt lại, say mê mà hôn sâu.

 

Tôi không nhắm mắt.

 

Cho nên tôi có thể nhìn rõ đôi mi mỏng của Giang Quý Tinh run run theo từng nhịp thở.

 

Anh càng ngày càng nhập tâm, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

 

Còn xen lẫn vài tiếng rên khẽ trong vô thức.

 

Trong khoảng nghỉ giữa nụ hôn, Giang Quý Tinh nhỏ giọng hỏi:

 

"Sao em không nhắm mắt lại?"

 

Tôi véo tai anh:

 

"Đương nhiên là để nhìn dáng vẻ người khác không thấy được rồi."

 

Giang Quý Tinh mở đôi mắt ướt sũng ra nhìn tôi.

 

Trong không gian chật chội của ghế sau, anh chống tay lên đỉnh đầu tôi.

 

Tôi vòng tay qua cổ anh, tiếng nói của anh bị tiếng tim đập át đi.

 

Tôi ghé vào tai anh: "Mở mui xe ra đi, như vậy sẽ không đập trúng tay anh nữa."

 

Giang Quý Tinh siết chặt tay ôm lấy eo tôi.

 

"Nhưng sẽ bị nhìn thấy mất."

 

"Không đâu, nửa đêm trong sân nhà mình, chẳng ai thấy được cả."

 

Từ nhỏ đã luôn sống dè dặt sợ hãi, Giang Quý Tinh cuối cùng cũng bị tôi dụ dỗ mà mở mui xe ra.

 

Toàn thân anh khẽ run rẩy.

 

Có thể trước kia, anh từng là thiếu niên ưu tú nhưng trầm lặng, âm u.

 

Sau này lại trở thành một người lạnh lùng, tàn nhẫn, chẳng chút tình cảm, hoàn toàn trở thành một nhân vật phản diện.

 

Nhưng chỉ có khoảnh khắc này, anh là chú con cún nhỏ yêu tôi tha thiết.

 

Cả đời này, người đầu tiên nhìn thấy anh trong giây phút động lòng chính là tôi.

 

[Oa, đây là cặp đôi làm lành nhanh nhất lịch sử luôn!]

 

[Thấy chưa? Người sống khép kín còn biết nói rõ mọi chuyện, chứ không như những người im lặng chơi trò bạo lực lạnh.]

 

[Lần này tuy vẫn dữ dội nhưng không giống mấy cảnh cưỡng ép trước đây, mà lại có chút dịu dàng, chút ngọt ngào như thể thời gian ngừng trôi vậy.]

 

[Không thấy gì cả, vì bị che hết rồi :) :)]

 

[Đây đúng là truyện nữ hướng tuyệt vời, tiếc là chẳng thấy được cái gì.]

 

10

 

Tôi có thể chắc chắn, tôi khá thích Giang Quý Tinh.

 

Cho dù là cơ thể hay là tính cách của anh.

 

Nhưng mà, ai có thể thật sự chống lại được cốt truyện chứ?

 

Giang Quý Tinh vẫn đều đặn gặp bác sĩ tâm lý, bây giờ đã khá hơn nhiều.

 

Cũng không phải anh không có bạn.

 

Anh có một người bạn vẫn luôn âm thầm khích lệ anh.

 

Sau này tôi mới biết, lần trước tôi bỏ chạy, chính người bạn đó đã giúp anh tìm được tôi.

 

Giang Quý Tinh bây giờ không còn ghét chuyện ra ngoài như trước nữa, cũng không còn dính lấy tôi cả ngày lẫn đêm.

 

Trước đây lúc anh còn tự giam mình, đã viết rất nhiều bản kế hoạch.

 

Bây giờ là lúc thử nghiệm từng cái một.

 

Nhiều ít gì cũng đã bắt đầu tiếp xúc với nam nữ chính.

 

Tuy rằng vẫn rất xa cách với nữ chính, còn với nam chính thì từ đầu đến cuối đều cực kỳ khó chịu.

 

Nhưng tôi có thể cảm nhận được cốt truyện đang dần quay về quỹ đạo.

 

Dạo gần đây, anh hay viết vào cuốn nhật ký màu hồng kia.

 

Thỉnh thoảng còn thấy khuôn mặt đầy đau khổ.

 

Có lẽ đang vật lộn giữa tôi và nữ chính.

 

Tôi cũng muốn lén đọc, mà lại sợ bị đám người đọc chửi trên dòng bình luận.

 

Ha ha, thật là trẻ con.

 

Lớn tướng rồi còn viết nhật ký.

 

Có điều, mỗi ngày anh vẫn nghĩ đủ cách để dụ dỗ tôi.

 

Gần đây lại chuyển sang phong cách đàn ông trưởng thành.

 

Áo len cổ lọ ôm sát màu đen, kính gọng vàng.

 

Mỗi lần hôn nhau lại đi thêm một bước.

 

Tháo kính giống như đang giải phong ấn vậy, người đàn ông trưởng thành lập tức biến thành cún con.

 

Tất nhiên, sự thay đổi của anh không chỉ dừng ở đó.

 

Tôi phát hiện ánh mắt anh nhìn tôi ngày càng lộ rõ sự chiếm hữu.

 

Có đêm anh làm việc đến khuya, tôi đã ngủ rồi.

 

Anh sẽ đeo kính nửa gọng, mặc đồ ngủ ở nhà, mái tóc vừa gội mềm mại rũ xuống.

 

Ngồi dưới tấm thảm cạnh giường tôi, không nói câu nào, chỉ lặng lẽ nhìn tôi trong bóng tối.

 

Thỉnh thoảng sẽ nhẹ nhàng cầm váy ngủ của tôi, đặt dưới mũi ngửi.

 

Không động vào, không chạm tới.

 

Nhưng mở mắt ra mà thấy cảnh đó thì đúng là giật mình.

 

Giống như một gã otaku tối tăm bước ra từ truyện tranh, cũng giống như một kẻ điên sắp chết đến nơi.

 

Tôi biết, thời khắc đó đã đến rồi.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo