Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
10
Nhìn hội trường đèn đuốc rực rỡ, tôi mắt rưng rưng.
Ban đầu tôi nên vui vẻ ở trong đó ngắm trai đẹp, ít nhất cũng có thể cùng hội chị em quẩy nhiệt tình.
Kết quả, bây giờ tôi lại phải ngồi thụp trong bụi cỏ cho muỗi ăn.
"Uổng công mình diện bộ đồ này, mất tận ba tiếng đồng hồ!"
"Đáng ghét thật, Lục Thâm chết tiệt!"
Tôi tức giận lầm bầm.
Nếu không phải tại anh ta, tôi có phải chui vào đây không chứ?!
"Tôi đáng ghét chỗ nào?"
Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau, mang theo vẻ trêu chọc.
Tôi giật mình quay đầu lại, lập tức đối diện với ánh mắt cười như không cười của anh ta.
Không biết Lục Thâm đã đứng đó bao lâu.
Hoặc nói, anh ta đã nghe được bao nhiêu.
Tôi hốt hoảng đứng bật dậy, có chút thẹn quá hóa giận:
"Anh lớn thế này rồi mà không biết không nên nghe lén người khác nói chuyện à?"
Hôm nay, Lục Thâm khoác trên người bộ long bào trắng, đầu đội mũ miện chín tua, thắt lưng đeo ngọc bội, gương mặt đẹp trai rạng ngời, cả người toát ra khí chất quý tộc thanh tao.
Khiến người ta không thể dời mắt.
Hệ thống đúng lúc lên tiếng: [Không hổ là nam chính, cái mặt này thật sự đỉnh quá! Không chỉ cô đâu, tôi cũng sắp nhìn đến lú luôn rồi!]
Hừ!
Ai lú chứ?
Chó mới lú, tôi không lú!
Hệ thống: [Gâu gâu.]
[Quan hệ của chúng ta thế này, tôi sủa thay cô một tiếng cũng đâu có sao!]
Tôi: "……"
Rốt cuộc năm xưa nó biến mất bằng cách nào ấy nhỉ, cầu phương pháp.
11
Giữ vững nguyên tắc không ai được sống yên ổn, tôi lập tức bắt bẻ Lục Thâm:
"Anh mặc cái quái gì thế này? Định đăng cơ hay chuyển nghề đóng phim cổ trang hả?"
Lục Thâm cười càng sâu, lấy ra một cái ấn ngọc đồ chơi từ trong tay áo, lắc lư trước mặt tôi:
"Ừm… chắc là Trụ Vương?"
Sau đó, anh ta lại liếc nhìn trang phục của tôi.
"Tiểu hồ ly?"
Anh ta nhướng mày, giọng điệu lười biếng.
… Tôi mới không gặp anh vài ngày thôi, mà sao anh lại cợt nhả đến mức này rồi?
Tôi xoa xoa cánh tay nổi da gà, lườm anh ta một cái:
"Bình thường chút đi, đừng có phát rồ."
Không hiểu sao Lục Thâm lại bật cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt.
Không thể nào?
Bị người ta chửi mà vui đến mức này sao?
Thằng nhóc này thật sự là một tên thích bị ngược à?
Tôi lặng lẽ lùi một bước.
"Trong sảnh náo nhiệt thế, em lại thích chỗ đông người, sao không vào?"
Tôi im lặng, chỉ trừng mắt nhìn anh ta đầy ai oán.
Lục Thâm lập tức tỏ vẻ hiểu ra, ‘ồ’ một tiếng: "Nghe ý em nói ban nãy thì là vì tôi à?"
"Tại sao?"
Anh ta cúi người đi lên, khoảng cách giữa hai chúng tôi trong chớp mắt thu hẹp, hơi thở ấm nóng phả lên trán tôi.
Ánh mắt Lục Thâm giống như thành hình, nơi bị anh ta nhìn chằm chằm đều có chút nóng.
Tôi đột nhiên cảm thấy hoảng loạn, đảo mắt một cái, bịa bừa một lý do:
"Vừa rồi có một đống người vây quanh khen anh, tôi nghe mà phát phiền, không được à?"
Lục Thâm giả vờ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu phụ họa:
"Cũng bình thường thôi mà, mỗi người khen có vài câu thôi."
Tôi: "…"
Tôi có thể ác độc với anh ta suốt bao năm như vậy, không phải là không có lý do.
Tôi hít một hơi thật sâu, quay đầu định bỏ đi.
Nhưng Lục Thâm đột nhiên vươn tay ra, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp nhưng lại mang theo chút dịu dàng, như đang dỗ dành:
"Đó là vì họ chưa nhìn thấy em thôi, nếu thấy rồi, chắc chắn sẽ xúm lại khen em, làm gì còn vây quanh tôi nữa?"
"Nếu em vào, không khéo họ còn phải chết mê chết mệt mất!"
"Thật sự không định để họ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em sao, đại tiểu thư nhà họ Ngu?"
Tôi liếc nhìn vào trong sảnh, đúng lúc thấy Khương Đồng nhìn qua, đang vẫy tay với tôi.
Có chút dao động là sao đây?
Tôi chỉ vào bàn tay vươn ra của anh ta, vẫn còn lưỡng lự:
"Chúng ta… cùng đi à? Không hay lắm đâu?"
Thấy tôi đã lung lay, Lục Thâm lập tức nắm lấy cổ tay tôi kéo vào trong sảnh tiệc.
"Tách nhau ra làm gì?"
"Trụ Vương và Hồ Ly Tinh vốn là phải ở bên nhau mà."