Phía sau nhân vật nam chính - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12

 

Vừa bước vào sảnh tiệc, tôi lập tức bị vây quanh.

 

Là đám anh em của Lục Thâm.

 

"Wow, hôm nay chị Ngu xinh đẹp quá! Ai mà cưới được chị thì đúng là có phúc!"

 

"Chị Ngu chính là kiệt tác xuất thần của Nữ Oa!"

 

"Chị Ngu hạ phàm vất vả rồi!"

 

"May mà anh Lục kéo chị quay lại, chứ không thì mấy người chưa được nhìn thấy chắc xui xẻo cả năm!"

 

Một đám người ríu rít không ngừng, nịnh nọt tôi từ trên xuống dưới.

 

Sự náo nhiệt này thu hút thêm nhiều người khác trong sảnh tiệc, thế là tôi lại được tâng bốc thêm lần nữa.

 

Trong lúc đang cùng họ trao đổi "mỹ từ", tôi quay sang nhìn Lục Thâm, đúng lúc anh ta cũng nhìn tôi.

 

Khoảnh khắc chạm mắt, Lục Thâm bỗng nhiên mỉm cười, cúi đầu khẽ nói bên tai tôi: "Thế nào, có phải tất cả đều đang khen em không?"

 

"Hôm nay em thật sự rất đẹp."

 

Tôi thoáng ngẩn người, đêm nay Lục Thâm đã khen tôi xinh đẹp nhiều lần.

 

Tôi mỉm cười với anh ta, chân thành đáp lại: "Cảm ơn."

 

Nhìn cái đám này xem, không nói xấu sau lưng tôi đã là tốt lắm rồi.

 

Bây giờ công khai khen tôi thế này, lại còn khen đến khoa trương như vậy.

 

Tám phần là do Lục Thâm chỉ thị.

 

13

 

Đợi tôi thoát khỏi vòng vây của đám người, Khương Đồng lập tức bước tới, nhìn tôi đầy hoài nghi:

 

"Cậu với Lục Thâm định ở bên nhau rồi đúng không?"

 

?

 

Tôi có thể kiện cậu tội phỉ báng đấy nhé.

 

Tôi kiên quyết giơ tay tạo dấu X: "Ngoài việc nhìn nhau không thuận mắt, cộng với việc Lục Thâm luôn dùng những hành động biến thái để chọc tớ phát cáu, chúng tớ không có bất kỳ mối quan hệ nào khác."

 

"Vừa nãy cũng chỉ là Lục Thâm nhất thời lương tâm trỗi dậy mà thôi."

 

"Xin tổ chức hãy sáng suốt!"

 

Khương Đồng nhìn tôi với vẻ bất lực, như thể không tin được tại sao tôi có thể "ngu ngơ" lâu đến vậy.

 

"Thôi đi, chỉ có mình cậu nghĩ hai người không ưa nhau thôi."

 

"Chỉ cần cậu gật đầu, Lục Thâm chắc chắn sẽ lắc đầu nguầy nguậy chạy đến ngay."

 

?

 

Không phải chứ, câu này có ý gì?

 

Chẳng lẽ…

 

Đôi mắt tôi dần tràn ngập hoảng sợ.

 

Khương Đồng không trả lời tôi, mà lại nói một câu chẳng liên quan gì: "Bây giờ cậu lập tức quay sang nhìn Lục Thâm đi."

 

Dù không hiểu gì, tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo, lập tức quay đầu lại.

 

Trùng hợp thế nào mà lại đối diện ánh mắt của Lục Thâm.

 

Có vẻ như do tôi đột nhiên quay đầu, trên mặt anh ta vẫn còn chút vẻ ngỡ ngàng không kịp phản ứng.

 

Khương Đồng đứng bên cạnh giải thích: "Cậu sai rồi, mỗi lần cậu nhìn anh ta thì đều chạm mắt, đây không phải trùng hợp đâu."

 

"Ánh mắt anh ta chưa từng rời khỏi cậu, chỉ cần cậu quay đầu, lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh ta, đáng tiếc đến giờ cậu chưa từng để ý thôi."

 

"Anh ta thích cậu."

 

Tôi sốc.

 

Tôi vô cùng sốc.

 

Còn sốc hơn khi biết có người thích đọc văn học "sữa bỉm".

 

"Nhưng mà tớ đối xử với anh ta tệ thế cơ mà. Tớ xúi cha tớ cướp dự án của anh ta, tớ còn ăn trộm giấy vệ sinh của anh ta, hồi đi học thì suốt ngày giấu bài tập của anh ta nữa."

 

"Tớ đối xử với anh ta tệ như vậy, anh ta vẫn thích tớ? Anh ta như thế là biến thái lắm ý?!"

 

Khương Đồng tức giận cốc đầu tôi một cái, vẻ mặt như đang trách móc tôi không biết trân trọng:

 

"Cậu ngốc à? Lục Thâm thích cậu, cậu làm gì trong mắt anh ta chẳng thành tình thú?"

 

"Cậu cướp dự án, anh ta coi như đang phụng dưỡng cha vợ tương lai, cậu lấy giấy vệ sinh của anh ta, anh ta liền chuẩn bị sẵn cả ngăn tủ cho cậu lấy, vì cậu thích giấu bài tập, anh ta mỗi ngày đều viết hai bản."

 

"Thậm chí nếu cậu muốn đánh gãy xương anh ta, chắc anh ta cũng sẽ tìm cách làm xương mình giòn đi để cậu đỡ tốn sức."

 

"Hai người giống như Chu Du đánh Hoàng Cái, một bên cam tâm tình nguyện đánh, một bên cam tâm tình nguyện chịu đòn."

 

Tôi run rẩy lên tiếng: "Vậy, cậu biết chuyện này từ khi nào?"

 

Khương Đồng vỗ vai tôi, thở dài.

 

"Cục cưng à, cậu nên nghĩ xem ngoài cậu ra, còn ai không biết nữa không."

 

"Cậu nghĩ hôm nay cậu mặc đồ hồ ly, anh ta mặc đồ Trụ Vương là trùng hợp à? Chắc chắn đã hỏi thăm trước rồi."

 

Sau đó cô ấy lại ghé sát tai tôi, thì thầm:

 

"Chắc gần đây hai người xảy ra chuyện gì đó, nếu không, theo tính cách của Lục Thâm, không thể nào đột nhiên bộc lộ tình cảm rõ ràng như vậy được."

 

Nói rồi, cô ấy bất ngờ chạm vào chiếc đuôi hồ ly sau lưng tôi:

 

"Cậu biết bây giờ anh ta trông giống gì không? Hồ ly tinh đấy."

 

"Nhìn ánh mắt lộ liễu kia đi, có cảm giác như giây tiếp theo sẽ xé xác cậu ra mà nuốt vào bụng ấy."

 

Tôi: "…"

 

Trong khoảnh khắc này, thế giới quan của tôi sụp đổ.

 

Tôi không phải nữ phụ ác độc!

 

Tôi là con hề!

 

Là con hề bự chảng!

 

Nhà nào lại có người bắt nạt người ta xong, cuối cùng lại được người ta yêu vậy chứ?!

 

Chắc chắn Lục Thâm có bệnh rồi!

 

Hệ thống cảm nhận được sự sụp đổ trong lòng tôi, ân cần an ủi:

 

[Không sao đâu, cô đã đủ ác độc rồi! Chỉ là người ta lại xem đó là tình thú thôi!]

 

[Không phải lỗi của cô!]

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo