Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14
Sau bữa tiệc, Khương Đồng lại sắp xếp một bữa ăn khuya.
Trước đây, để tiện hành hạ Lục Thâm, tôi luôn ngồi sát bên cạnh anh ta.
Nhưng lần này, tôi lại có chút chột dạ, kéo Khương Đồng ngồi vào góc trong cùng của phòng bao.
Nhưng tôi không ngờ, dù Lục Thâm là người vào sau cùng, anh ta vẫn không chút do dự, xuyên qua đám đông, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Sao lần này không đợi tôi cùng ngồi?"
Giọng nói mang theo chút ấm ức khó nhận ra.
Tôi: "…"
Nhìn quanh một vòng, ai nấy đều tỏ vẻ đã quá quen với chuyện này.
Còn Khương Đồng bên cạnh lại tranh thủ cào cào lòng bàn tay tôi, còn nháy mắt liên tục.
Như muốn nói: Chu Du, Hoàng Cái! Hoàng Cái tới rồi!
Tôi: "…"
Tôi ngước mắt nhìn Lục Thâm, cố ý ra vẻ thoải mái: "Sao thế? Không có tôi chọc tức, anh thấy không quen à?"
Ai ngờ, Lục Thâm thẳng thừng thừa nhận:
"Ừm, không có em bên cạnh, không quen thật."
Tôi: "…"
Khương Đồng lại cào cào lòng bàn tay tôi lần nữa, vẻ mặt phấn khích.
Dùng ánh mắt truyền đạt thông tin: Thấy chưa, Hoàng Cái bắt đầu vẫy đuôi rồi kìa!
Tôi cầu xin luôn, anh cứ lặng lẽ thích tôi đi có được không?
Anh mà lộ liễu như thế này, tôi chịu không nổi đâu!
15
Tôi không biết phải đáp lại thế nào, nhưng Khương Đồng thì biết.
Cô ấy nhanh nhẹn đứng dậy, gọi Lục Thâm ngồi vào chỗ của mình, rồi lấy cớ đi thanh toán mà chuyển sang ngồi ở mép ngoài.
Trước khi đi, cô ấy còn không quên giơ ngón tay cái với tôi để cổ vũ.
Tôi ngồi đó như ngồi trên đống lửa, ánh mắt cứng đờ, chỉ dám dừng lại ở bát đũa trước mặt.
Những nơi khác, tôi không dám liếc dù chỉ một giây.
Lục Thâm lại vô cùng tự nhiên rót cho tôi một ly nước cam, vừa làm vừa thản nhiên bắt chuyện.
"Hôm nay ăn uống ngoan ngoãn thế?"
"Ừm."
"Không gắp hoa hồi, quế, lá nguyệt quế cho tôi ăn nữa à?"
"Ừm."
"Gần đây em đổi sang ăn bằng mắt à? Đũa bát không dùng nữa sao?"
"Ừm."
Tôi gật đầu như giã tỏi, nhưng thực tế chẳng nghe lọt tai chữ nào.
Lục Thâm im lặng vài giây: "Không phải chỉ là biết tôi thích em thôi sao? Có cần giật mình đến mức này không?"
"Ừm... Ừm hả???"
Tôi hoảng hốt nhìn quanh, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Lục Thâm.
"Chuyện này có thể nói ra giữa chốn đông người như vậy sao?"
Hơn nữa, sao anh ta lại trông bình tĩnh thế này?
Còn tôi thì đã muốn đứng lên chạy trốn rồi đây.
Cứu mạng!
Lục Thâm thản nhiên: "Sao lại không thể? Chẳng lẽ tình cảm của tôi không đáng để nói ra sao?"
Tôi: "..."
Ai nói không đáng chứ?!
Nhưng xung quanh còn bao nhiêu người đó…
Không thể tìm một nơi khác mà nói được sao?
Ai lại tỏ tình giữa bữa ăn thế này chứ!
Thật là…
Tôi không thể tiếp tục ngồi đây nữa, đành vội vàng xin phép rời đi.
Lúc rời đi, Lục Thâm định tiễn tôi về nhà, tôi khó hiểu hỏi:
"Nhà tôi mới phá sản à?"
Lục Thâm lắc đầu.
"Vậy anh đưa tôi về, anh bảo tài xế nhà tôi sẽ làm gì?"
Tôi nhìn anh ta đầy nghi hoặc.
Anh cứ làm chức đại thiếu gia của mình cho tốt đi, sao lại đi giành việc với tài xế làm gì chứ?
Tôi thật sự không hiểu.
Chẳng lẽ nhà anh phá sản rồi?
Lúc tôi lên xe, Lục Thâm vẫn còn đứng bên đường cười cười.
Anh ta đúng là…
Có chút vấn đề.
16
Trên đường về, tôi cứ mãi suy nghĩ về chuyện Lục Thâm thích tôi.
Nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.
Về đến nhà, tôi thấy cha đang ngồi trong phòng khách nhàn nhã pha trà.
Mắt tôi sáng lên.
Lão Ngu về rồi!
Tôi nhanh chân chạy đến, ôm lấy cha:
"Cha, cha về khi nào vậy?"
Cha tôi vui vẻ, nhấp một ngụm trà: "Lâu lắm rồi chưa thấy con nhiệt tình như vậy đấy."
"Nói đi, có chuyện gì?"
???
Cha đang nghĩ gì về con gái mình vậy?!
Con là người như thế sao?
Tôi vừa ngồi xuống, vừa mở lời:
"Cha, con có một người bạn, cô ấy luôn không ưa một người, nhưng đột nhiên hôm nay lại bị người đó tỏ tình, giờ cô ấy cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, chuyện này là sao ạ?"
Cha tôi nhấp thêm một ngụm trà, sau đó dịch thẳng ra: "Lục Thâm tỏ tình với con, bây giờ con cảm thấy ngứa ngáy trong lòng đúng không?"
Tôi: "..."
Cha dịch thuật giỏi ghê.
Khoan đã, sao có cảm giác như cả thế giới đều biết chuyện này vậy!!!
Tôi im lặng vài giây, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: "Cha, vậy cha biết từ khi nào?"
Cha tôi bình thản đáp:
"Lúc cha giành khách hàng và dự án của nó, chỉ cần nhắc đến tên con, nó không những không giận, mà còn tự động gửi luôn tài liệu liên quan cho cha. Cha có thể không nhận ra tâm tư của nó sao?"
"Nói thật nhé, tên con dùng cũng tốt phết đấy."
Nói đi, cha của con ơi, cha đã làm việc này bao lần rồi?
Cha tôi đầy đắc ý: "Con biết gì chứ, đây gọi là chiến tranh thương mại!"
"..."
Thật là… Thật là một cuộc chiến thương mại vĩ đại quá đi.
Cha tôi liếc nhìn tôi một cái, sau đó vừa cười vừa lắc đầu: "Con gái à, con nghĩ chỉ có mấy cái dự án đó thôi sao?"
"Con tự nghĩ lại đi, từ nhỏ đến lớn, con chọc Lục Thâm bao nhiêu lần rồi, nó đã từng nổi giận với con chưa? Lần nào nó chẳng ngoan ngoãn chịu trận? Con thuận miệng nói thích thứ gì, không phải lúc sau nó gửi đến tận cửa sao?"
Tôi tự bào chữa: "Đó là do con đe dọa anh ta!"
Hồi đó, để tích đủ giá trị ác cảm, ngày nào tôi cũng giả vờ làm chị đại bắt nạt Lục Thâm, bắt anh ta làm đàn em của tôi.
Bắt anh ta làm trâu làm ngựa.
Chẳng lẽ như vậy không gọi là bắt nạt sao?
Cha tôi lập tức ngửa đầu cười lớn: "Ôi chao, con gái ngốc của cha ơi!"
"Con nghĩ mà xem, hồi đó Lục Thâm trông giống như bị đe dọa lắm à? Ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau con, không biết là vui vẻ đến cỡ nào nữa. Chỉ là con không nhìn thấy mà thôi."
Lời của cha tôi chồng khớp với những gì Khương Đồng đã nói hôm nay.
Tôi cố gắng nhớ lại hình ảnh thời niên thiếu, về dáng vẻ Lục Thâm luôn đi theo tôi.
Nhưng ký ức lại quá mơ hồ.
Chỉ có thể nhớ, vào mỗi buổi chiều tan học, cậu thiếu niên ấy luôn tiện tay xách cặp giúp tôi, sau đó đưa đồ ăn trong tay cho tôi, rồi cứ thế lặng lẽ đi phía sau tôi suốt cả quãng đường.
Cậu ta chưa từng nói gì.
Còn tôi, chưa từng một lần quay đầu lại.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy có chút tiếc nuối, tại sao con người chỉ có một đôi mắt để nhìn về phía trước chứ.
Rõ ràng…
Phía sau cũng có phong cảnh rất đẹp.