Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
25
Cuối cùng, ta nhờ có sự đồng tình của toàn bộ kinh thành mà thành công hòa ly với Tề Túc.
Dưới cái nhìn của người ngoài, ta thực sự đã nhận hết ấm ức, nhẫn nại Tề Túc mang phụ nữ có thai về nhà, lo liệu hết mọi việc trong nhà, Tề Túc lại vẫn lạnh nhạt với ta.
Cha mẹ ta thương con gái, mới không cần giao tình mà muốn hòa li.
Đúng thế, mẹ ta là thổi tin tức ra bên ngoài như thế, mà khi ta gặp gỡ các quý nữ trong kinh cũng thường xuyên chùi nước mắt, thường xuyên khuyên các nàng sau này tìm đối tượng đều phải tìm hiểu thật kỹ.
Cho nên người dân toàn kinh thành đều nói Tề gia bẩn thỉu, không lên được mặt bàn.
Mà Tề gia “không lên được mặt bàn” lại không dám phản đối câu nào.
Ngay cả biểu ca mới thành tân đế của Đại Ngụy, cũng vì việc này mà triệu ta vào cung.
Nói là lúc trước để ta phải ấm ức nhiều.
“Trẫm nghe đại ca của muội nói, muội rất vừa ý với hộ vệ kia phải không?”
“Nếu thật sự thích, trấm sẽ tứ hôn cho hai người, được không?”
Biểu ca này của ta lớn hơn ta mười mấy tuổi, kể từ khi ta còn nhỏ đã vô cùng yêu thương ta, nếu không ta cũng sẽ không vì hắn mà phải nhịn nhiều như thế.
Ta cười nhẹ: “Chờ hắn bình an trở về, muội lại cầu ân điển này với biểu ca.”
Sau khi tân đế đăng cơ, ta lại để cho Trạch Ngọc theo đại ca ta vào quân doanh, đến bây giờ đã được nửa năm.
Hoàng đế biểu ca nghe vậy thì cười nói: “Cũng được, chờ hắn công thành danh toại mới xứng đôi với Tịnh nhi.”
“Hắn cũng thực sự kiêu dũng thiện chiến.” Hắn nói “Vì tranh công danh, đánh cho man di ở biên cảnh đến nỗi vừa nghe tên đã sợ hãi.”
Ta nghe xong thì che miệng cười, quả nhiên là đồ ngốc, nhưng mà là đồ ngốc rất quan tâm tới ta.
(Hết phần chính văn)
Phiên ngoại:
1. Phu nhân luôn cho rằng lần đầu tiên gặp ta là ở Trấn Quốc Công phủ, thật ra không phải thế. Lần đầu tiên ta gặp nàng là khi ta bảy tuổi, cha mẹ đều qua đời, ở đường phố ăn xin.
Nhưng thế đạo gian nan, năm ấy vào tiết hoa đăng, bụng ta đói sôi ùng ục, nằm ở bên cạnh một con sư tử bằng đá chờ chết.
Phu nhân đã cứu ta, đặt tên cho ta, nói là ta xinh đẹp, ôn nhuận nhi trạch, phong thần như ngọc (11), gọi là Trạch Ngọc.
Nhị ca của nàng đưa ta đến chỗ nghĩa phụ tập võ, kể từ khi đó, ta vẫn nghĩ đến lúc trưởng thành sẽ về làm hộ vệ cho phu nhân.
2. Năm phu nhân mười chín tuổi, nàng gả chồng, tuy ta có khổ sở một chút, nhưng vẫn biết ta không xứng với nàng.
Nữ tử như phu nhân, trên đời này vô cùng hiếm có, ta là người sống như bóng ma như vậy, sao có thể cầu.
Cho nên ngày hôm đó, ta lần đầu tiên bị người khác đánh bại, bị thương ở khóe mắt.
3. Sau khi trở thành hộ vệ của phu nhân, ta mới phát hiện được. Phu nhân tính tình hoạt bát, bề ngoài nhìn đoan trang cẩn thận, mà thực tế lại rất biết diễn kịch, giống như một tiểu hồ ly giảo hoạt, còn luôn trêu chọc để ta ngại ngùng, làm bộ cái gì cũng không biết để làm ta khó xử.
Nhưng trên thực tế, ta lại rất thích phu nhân như vậy. Mỗi khi như thế, ta đều sẽ nhịn không được mà đỏ tai, lại không thể không lạnh mặt để trả lời phu nhân.
4. Sau khi dọn đến biệt viện, phu nhân luôn thay đổi biện pháp để trêu chọc ta.
Ta nghĩ là nàng vì trong lòng giận Tề Túc cho nên mới dùng biện pháp đó trêu chọc ta cho đỡ buồn chán.
Phu nhân không biết ta đối nàng từ trước đến nay đều khó có thể nhịn. Lúc ấy ta nghĩ, nếu có thể có lần này, cho dù phu nhân sau khi tỉnh lại muốn tính mạng của ta, ta cũng không oán không hối hận.
Phu nhân ở trong lòng ta, không phải phu nhân của Tề Túc.
5. Khi đó ta thường xuyên nghĩ, bản thân mình chẳng qua là đồ chơi trong lúc nhất thời để mua vui của phu nhân mà thôi. Cho đến ngày tiên đế xảy ra chuyện, phu nhân thẳng thắn nói lời trong lòng của nàng ta mới phát hiện, phu nhân cũng có tình ý với ta, thậm chí còn suy tính chuyện tương lai với ta.
Ta nghe phu nhân an bài, liền theo đại ca của phu nhân vào quân doanh, ở trên chiến trường nỗ lực đánh đánh giết giết, lập rất nhiều công lao.
Khi hồi triều, Tân đế hỏi ta có mong muốn gì.
Ta tạ ơn, trả lời: Ngoài phu nhân ra, không còn mong muốn gì hơn
(Hết)
(10) Hảo tụ hảo tán: Dễ đến dễ đi, trong trường hợp này thì ý là chia tay trong hòa bình
(11), 温润而泽, 丰神如玉: ôn nhuận nhi trạch, phong thần như ngọc, ôn nhuận (ôn hòa) và sáng bóng, đẹp đẽ như ngọc quý, nghĩa là vừa ôn hòa vừa sáng sủa đẹp đẽ