Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nguyễn Kiều Kiều thật đúng là miệng quạ đen, vừa mới lúc trước khoe khoang so sánh cha nàng với cha ta, sau đó cha nàng đã suy sụp, bản thân nàng lại biến thành con gái của tội thần.
“Hôm nay tâm tình của phu nhân rất tốt.” Thấy ta vui vẻ, giọng nói của Trạch Ngọc cũng vui sướng.
Còn đang vui sướng khi người gặp họa, đột nhiên ta có cảm giác buồn nôn.
Ta vội vàng dùng khăn tay che miệng, nôn khan một trận, lại phát hiện ra trên khăn tay cái gì cũng không có.
“Phu nhân làm sao vậy?” Ánh mắt của hắn nghi hoặc.
Ta nói: “Không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái một chút.”
Trạch Ngọc kéo cổ tay của ta, sờ sờ: “Phu nhân chỉ là tì vị không tốt một chút.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
Thấy phản ứng của ta, hắn lại im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Nếu phu nhân mang thai thì phải làm sao bây giờ?”
Hắn giống như sợ nghe quyết định của ta, ngữ khí không bình thản như trước nữa.
Ta hơi giật mình, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, ôn nhu nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Dĩ nhiên là sinh thôi.”
“Phu nhân nguyện ý sao?” Đối với hắn, phu nhân chính là ánh trăng trên trời, hắn không thể tin được. “Chỉ cần phu nhân nguyện ý, ta chết cũng cam lòng.”
Thật là đồ ngốc, chẳng lẽ hắn cho rằng ta chỉ cho hắn là đồ tiêu khiển chỉ dùng để thâu hoan thôi sao?
“Trạch Ngọc,” Ta thở dài, “Không phải vì sợ có hài tử của ngươi, chỉ là sợ lúc này thực sự có, đứa nhỏ này sẽ danh không chính ngôn không thuận.” Ta kiên nhẫn giải thích. “Nhưng nếu thực sự có, thì sao lại không muốn sinh chứ!”
“Đại ca của ta ở trong quân cũng có danh vọng,” Ta xoa mặt hắn, “Công phu của ngươi rất tốt, ta tin ngươi có thể làm được.”
Nghe nói thế, Trạch Ngọc vốn đang cúi đầu không dám nhìn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể ước mơ nhiều năm đã thành hiện thực, đôi mắt đỏ lên: “Phu nhân.”
Nguyễn Kiều Kiều thật đúng là miệng quạ đen, vừa mới lúc trước khoe khoang so sánh cha nàng với cha ta, sau đó cha nàng đã suy sụp, bản thân nàng lại biến thành con gái của tội thần.
“Hôm nay tâm tình của phu nhân rất tốt.” Thấy ta vui vẻ, giọng nói của Trạch Ngọc cũng vui sướng.
Còn đang vui sướng khi người gặp họa, đột nhiên ta có cảm giác buồn nôn.
Ta vội vàng dùng khăn tay che miệng, nôn khan một trận, lại phát hiện ra trên khăn tay cái gì cũng không có.
“Phu nhân làm sao vậy?” Ánh mắt của hắn nghi hoặc.
Ta nói: “Không biết vì sao lại cảm thấy không thoải mái một chút.”
Trạch Ngọc kéo cổ tay của ta, sờ sờ: “Phu nhân chỉ là tì vị không tốt một chút.”
Ta nhẹ nhàng thở ra.
Thấy phản ứng của ta, hắn lại im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên hỏi: “Nếu phu nhân mang thai thì phải làm sao bây giờ?”
Hắn giống như sợ nghe quyết định của ta, ngữ khí không bình thản như trước nữa.
Ta hơi giật mình, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của hắn, ôn nhu nói: “Còn có thể làm sao bây giờ? Dĩ nhiên là sinh thôi.”
“Phu nhân nguyện ý sao?” Đối với hắn, phu nhân chính là ánh trăng trên trời, hắn không thể tin được. “Chỉ cần phu nhân nguyện ý, ta chết cũng cam lòng.”
Thật là đồ ngốc, chẳng lẽ hắn cho rằng ta chỉ cho hắn là đồ tiêu khiển chỉ dùng để thâu hoan thôi sao?
“Trạch Ngọc,” Ta thở dài, “Không phải vì sợ có hài tử của ngươi, chỉ là sợ lúc này thực sự có, đứa nhỏ này sẽ danh không chính ngôn không thuận.” Ta kiên nhẫn giải thích. “Nhưng nếu thực sự có, thì sao lại không muốn sinh chứ!”
“Đại ca của ta ở trong quân cũng có danh vọng,” Ta xoa mặt hắn, “Công phu của ngươi rất tốt, ta tin ngươi có thể làm được.”
Nghe nói thế, Trạch Ngọc vốn đang cúi đầu không dám nhìn ta đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể ước mơ nhiều năm đã thành hiện thực, đôi mắt đỏ lên: “Phu nhân.”