Phu nhân vì sao lại thế - Chương 3

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Ta thấy vẻ mặt của mẹ chồng còn áy náy thì trong lòng đắc ý. Trong truyện gốc khi Tề Túc mang theo nữ tử mang thai về phủ, ta đã ở Tề phủ làm ầm lên một trận rồi dọn dẹp về nhà mẹ đẻ, đến nỗi khiến cho Tề mẫu bị bệnh nặng một trận, nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó nàng được Nguyễn Kiều Kiều cứu. Thế là Nguyễn Kiều Kiều trở thành đại biểu cho người đẹp tâm thiện không so đo hiềm khích trước đây, còn ta trở thành con dâu không thuận theo không buông tha, cưỡng ép mẹ chồng.

Ta không hiểu, ta cũng không thể nào hiểu được, hai người bọn họ làm chuyện xấu, vì sao tất cả sai lầm đều đổ lên đầu ta?

Nhưng hiện tại khẳng định không có chuyện đó, mẹ chồng cả ta dù cho có giận mà bị bệnh thì cũng là chuyện của nam nữ chủ.

“Không phải, không phải.” Trong lúc nhất thời Tề mẫu không biết phải giải thích thế nào với ta. 

Nhưng cha đẻ của ta Trấn Quốc Công đang ngồi ở ngoài sảnh, lại trừng mắt mà nhìn ta còn bị ngăn ở cửa viện. 

“Ôn Tịnh, con còn đứng ở cửa làm gì?” Cha đã diễn xuất thật tốt dáng vẻ phẫn nộ và uy nghiêm trong mắt, “Chẳng lẽ con còn chưa rõ hay sao?”

Cha đẻ của ta đối với ta thật sự rất hiền từ, nhưng ở bên ngoài luôn luôn rất để ý quy củ.

Cho nên toàn bộ kinh thành đều biết phủ Trấn Quốc Công nhà chúng ta có gia phong nề nếp cực kỳ nghiêm

“Phụ thân, hôm nay là ngày tốt, lão nhân gia người…” Ta còn giả vờ như không biết gì, hướng về phía cha ta làm lành. 

Nhìn lại ta thấy Tề Túc đang quỳ trước mặt cha, còn có Nguyễn Kiều Kiều đang đứng bên cạnh hắn. “Đây là…???”

Aaa, không thể nào không thể nào, hai kẻ khốn nạn này đang bị phạt hay sao?

5. 

“Phu quân?” Ta thử hỏi, giọng nói còn run rẩy, “Vị cô nương này là?”

Ta cảm thấy ta có thể diễn vẻ ôn nhu yếu ớt rất tốt, a ha ha, để xem tra nam giải thích thế nào. 

Tề Túc cúi đầu càng thấp, giống như không dám nhìn thẳng vào ta. 

“A Tịnh, ta có lỗi với nàng.” Thê tử của hắn chỗ nào cũng tốt, nhưng hắn lại cảm thấy nàng đối với mình như gần như xa, giống như rất là xa cách. 

Ở trong quân ngũ, sau khi vô tình biết được Kiều Kiều là con gái, hắn mới cảm thấy cuộc sống bình đạm lại trở nên đa dạng phong phú, cuối cùng mới trở thành như vậy. 

Nguyễn Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn vị tướng quân phu nhân đã sớm nghe danh, cũng nhịn không được mà cúi đầu. 

Mỹ nhân có dung mạo đẹp đến nỗi khiến cho nàng thấy xấu hổ, màu son nhẹ nhàng điểm xuyết phù hợp với trang sức trên đầu, tóc mai ở bên tai rũ xuống, đôi mày mảnh mai cũng nhẹ nhàng nhăn lại, có chút oán giận nơi đáy mắt, sắc đẹp như vậy thực sự khiến cho người ta đau lòng.

Một người đẹp như vậy, giờ phút này lấy tay ôm ngực, khuôn mặt hoàn mỹ như ánh trăng hiện lên đều là vẻ yếu ớt, đau khổ vô cùng mà nhìn Tề Túc.

“Phu quân… là thật sao?” Thân thể của ta run lên, giống như không thể đứng thẳng nổi nữa.

“Vị cô nương này đang mang… cốt nhục của phu quân sao?” Ép buộc Tề Túc ngẩng đầu, ta tỏ ra biểu tình hoàn mỹ nhất, trong mắt ầng ậng nước, nhưng lại buộc bản thân mình không thể khóc thành tiếng.

Tề Man ở một bên nhìn không nổi nữa, đây là tẩu tẩu của nàng đó.

Thành thân còn chưa được hai tháng, ca ca đã vào quân doanh, tẩu tẩu ở nhà hiếu thuận với cha mẹ chồng, lo liệu mọi chuyện từ trong ra ngoài, hiện giờ lại bị bức ép đến như vậy. 

Nàng nghĩ không ra, tẩu tẩu có chỗ nào không hơn cái đồ hồ ly tinh kia, vội vàng tiến lên đỡ lấy ta, an ủi: “Tẩu tẩu đừng vội, nhất định là ca ca có nỗi khổ trong lòng.”

Nỗi khổ? Nỗi khổ nào, nỗi khổ sắm vai vợ chồng với người ta rồi còn làm người ta mang thai hay sao?

Tuy trong lòng ta đang mắng chửi, nhưng lại vẫn giả như đang mong chờ Tề Túc giải thích. 

Ai da, không biết hiện tại phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ nói Nguyễn Kiều Kiều có thai với tướng sĩ thủ hạ của hắn, là trẻ mồ côi từ trong bụng mẹ? Thật tò mò bọn họ sẽ giải thích ra sao đây.

Cha mẹ Tề Túc nghe xong cũng vô cùng chờ mong nhi tử, chờ mong hắn nói ra điều gì đó đúng đắn có thể giải quyết được tình cảnh khó khăn này.

Nguyễn Kiều Kiều lại ôm chặt cánh tay của hắn, trong mắt đều là dáng vẻ đáng thương.

Cái gì nàng cũng không thể so với vị phu nhân này, tuy là ghen ghét, nhưng hôm nay nàng cũng chỉ có thể dựa vào Tề Túc.

6

Trong lòng Tề Túc làm sao dễ chịu được. 

Hắn cùng với phu nhân thành hôn chưa đầy một năm, ở chung chưa đầy hai tháng, nhưng phu nhân này của hắn thật sự là hoàn mỹ, không thể chê được chỗ nào. 

“Là lỗi của ta.” Hắn cuối cùng vẫn nhẹ giọng nói ra những lời này.

Trong viện còn đang ồn ào, nghe được lời này của hắn, nháy mắt trở nên an tĩnh.

Khóe mắt của ta cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, hai mắt đỏ lên, nhắm lại. 

Lúc này mà không ngất xỉu thì còn đợi đến khi nào!

Nha hoàn Văn Thư thật sự rất linh hoạt, nàng lập tức kêu lên: “Phu nhân! Phu nhân!”

Biểu hiện của nàng còn giống với không sợ cường quyền hơn là nam nữ chủ: “Tướng quân, phu nhân của chúng ta từ khi được gả đến Tề gia nhà ngài không biết đã có lỗi gì với ngài, thế mà lại đối với phu nhân như vậy!”



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo