Rắc Rối Ngọt Ngào - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1. 


Ba ngày sau khi chia tay Hạ Trì, trong lòng tôi chẳng khác gì một nồi nước đang sôi ùng ục, t ức g iận chẳng biết tr út vào đâu.


Nghe tin bạn thân vừa đi du lịch từ Hải Nam về, tôi như kẻ vớ được cọc giữa dòng, lập tức hẹn ngay một bữa cơm, vừa để ăn vừa để xả o án khí.


Đến quán, đang định xem thực đơn thì phát hiện mình quên đeo kính.


Nhưng nghĩ cũng chẳng quan trọng, tôi kéo bạn thân vào cuộc k ể kh ổ.


“Bảo bối, cậu không biết Hạ Trì quá đáng thế nào đâu!”


Bạn thân thấy tôi ph ẫn n ộ như vậy thì vội buông đũa, chăm chú nhìn:


“Cụ thể là sao? Kể nghe xem nào.”


Thấy cô ấy tò mò, tôi bặm môi bắt đầu kể tội Hạ Trì.


“Tuần trước, tớ nhắn cho anh ấy, nói tớ đẹp thế này, đúng là quá lãi cho anh ấy rồi.”


“Ừ, rồi sao nữa?” bạn thân tôi khó hiểu.


“Rồi anh ấy lại nói, đồ lãi thì chẳng có hàng tốt, anh ấy không cần nữa.” nghĩ tới câu này là tôi nghiến răng nghiến lợi.


“Còn nữa! Cậu biết anh ấy lưu tên tớ trong danh bạ là gì không? Là ‘bán ph ân ch ó’ đó!”


“M ẹ k iếp, anh ta mới là đồ b án ph ân ch ó thì có! Cả nhà anh ta đều b án ph ân ch ó!”


“Rồi nữa, hễ tớ không vui là anh ta chỉ biết chuyển tiền! Chẳng quan tâm một chút gì cả!”


“Tớ hỏi sao lại qua loa như thế, thì anh ta bảo tớ thuộc loại tính cách ng ang b ướng, cần phải dùng ‘đồng Nh ân d ân t ệ dẫn dắt’ mới tr ị được!”


Tôi th ao th ao bất tuyệt kể x ấu Hạ Trì.


Đang mải nói, tôi để ý thấy anh chàng đẹp trai bàn bên vẫn luôn nhìn mình.


Ánh mắt quá rõ ràng, tôi không nhịn được quay lại, nhưng vì không đeo kính nên nhìn không rõ.


Chỉ thấy mặt nhỏ, vai rộng, eo thon, chân dài — nhìn phát biết ngay là trai đẹp.


Nhưng vì không nhìn rõ nên tôi cũng không bận tâm.


Nghĩ chắc anh ấy cũng là người kh ổ như tôi nên mới nhìn vậy.


Thế là tôi tiếp tục buôn chuyện.


“Cậu nói xem, anh ta có quá đáng không?”


Bạn thân tôi nhìn tôi vừa tức vừa buồn cười, nhưng vẫn phụ họa: “Haha, quá đáng thật! Nhưng chỉ vì thế mà cậu ch ia t ay sao? Anh ấy đẹp trai thế cơ mà!”


Nghe vậy, tôi thở dài.


Thực ra nguyên nhân không chỉ có thế.


Chủ yếu là vì anh ta đã “lên bờ” rồi.


Thấy anh ta được nhận vào học cao học ở Bắc Đại, ban đầu tôi định chúc mừng.


Nhưng rồi tôi nhìn thấy bài đăng của anh ấy trên mạng xã hội — một tấm giấy báo trúng tuyển và một bức ảnh thanh kiếm.


Bằng kinh nghiệm lăn lộn 8G trên mạng của tôi, chỉ mất đúng 1 giây để hiểu ý anh ta.


Đây chẳng phải là “lên bờ, kiếm đầu tiên ch ém người trong lòng” sao?


Tôi sắp bị ch ém đây mà!


Thay vì bị b ỏ một cách m ất m ặt, chi bằng tôi chủ đ ộng ch ia t ay trước.


Nhưng nói thế thì quê quá, tôi đành cứng mặt bảo: “Thực ra mấy chuyện kia chẳng đáng gì, chủ yếu là anh ta được học cao học ở Bắc Đại, xa cách sông hồ, tình duyên dễ nhạt, tớ không muốn yêu xa.”


Bạn thân tôi nghe vậy thì im lặng một hồi, sau đó gật đầu:


“Ừ, yêu xa khổ lắm. Nhưng ch ia t ay kiểu này thì hơi t iếc thật.”


Thấy bạn thân tiếc, lòng tôi cũng thấy hụt hẫng.


Không kìm được, tôi nói to: “Ai mà chẳng t iếc, biết trước sẽ ch ia ta y thì tớ đã ngủ với anh ta trước rồi, ăn đậu hũ cho đã!”


“Cho anh ta biết thế nào là h ét kh ản c ổ cũng chẳng ai tới cứu!”


“Giờ thì lỗ to rồi!”


Tôi đập bàn đầy tiếc nuối.


Bạn thân tôi vỗ tay an ủi, ánh mắt như muốn nói “tớ hiểu mà”.


Nhìn bạn thân hiểu mình như vậy, tôi cảm động gật đầu, lòng nhẹ nhõm hơn hẳn.


Cúi xuống nhìn đồng hồ, thấy cũng muộn, tôi đứng dậy chuẩn bị đi thanh toán.


Nhưng vừa đứng lên, anh chàng đẹp trai bên cạnh cũng đứng dậy, bước thẳng đến trước mặt tôi.


Anh ấy tiến sát lại, gương mặt tuấn tú quen thuộc kề gần, khóe môi nhếch lên:


“Anh muốn biết, em định làm thế nào để anh phải hét khản cả cổ?”


2


“Đương nhiên là… trước thế này, rồi thế kia…”


Nghe giọng anh ấy, tôi vô thức buột miệng nói mấy câu toàn là ngôn từ bát nháo h ạ l ưu.


Nhưng vừa dứt lời, tôi đã cảm thấy hình như có gì đó không ổn.


Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu lên.


Gương mặt tuấn tú quen thuộc bất ngờ phóng đại ngay trước mắt khiến tôi sững một nhịp.


Tôi nheo mắt nhìn kỹ, đến khi nhận ra đó là Hạ Trì, tôi nuốt khan một ngụm nước bọt vì ch ột d ạ.


Ch ếc tịt.


Sao cái người này lại ở đây!????


Quá xấu hổ luôn!


Tôi co ngón chân lại bấu xuống sàn, bối rối vài giây.


Nhưng rồi tôi giả vờ bình tĩnh, đẩy anh ấy ra:


“Cần gì phải là anh, người có dáng đẹp hơn anh ngoài kia nhiều như lá rụng mùa thu!”


Nghe tôi nói vậy, Hạ Trì vốn đang điềm tĩnh lập tức mất bình tĩnh.


Anh ấy bất ngờ siết chặt eo tôi, kéo tôi áp sát vào người mình, giọng gấp gáp:


“Không được! Sao em có thể tìm người khác?”


“Người khác có dáng đẹp như anh à? Có cơ bụng tám múi không?”


“Anh nói cho em biết nhé… anh có mười tám…”


Cảm nhận hơi thở nóng rực phả bên tai, tim tôi hèn hạ mà đập nhanh hơn mấy nhịp, vành tai cũng nóng lên.


Sợ anh ấy lại buông thêm lời bậy bạ, tôi vội đưa tay bịt miệng anh ấy, mặt đỏ bừng, hạ giọng:


“Nói nhỏ thôi!”


“Mấy chuyện này có thể tùy tiện nói ra ngoài à!”


“Với lại, chúng ta đã chia tay rồi, anh tự trọng một chút đi!”


Nói xong câu cuối, tôi ngẩng lên nhìn anh lần nữa, nghiến răng ken két.


Dù có chút không cam lòng, nhưng chia tay thì vẫn là chia tay.


Tôi vốn không quen chiếm tiện nghi của người lạ, nên nói xong liền xoay người định bỏ đi.


Nhưng chưa kịp bước ra một bước, Hạ Trì đã kéo tôi lại, vẻ mặt nghi hoặc:


“Chúng ta chia tay khi nào ? Anh không đồng ý, em đơn phương chia tay không tính!”


Nghe anh ấy nói vậy, tôi lập tức nổi giận.


Không nhịn được mà đáp thẳng:


“Sao lại bảo là em đơn phương chia tay? Rõ ràng chính anh đăng bài chia tay trên vòng bạn bè mà!”


“Là anh muốn chia tay chứ đâu phải em!”


Nói xong, tôi còn nghĩ Hạ Trì sẽ phải thấy có lỗi, dù sao thì chính anh ấy là người đăng bài trước.


Nhưng không ngờ, khi nghe nhắc đến vòng bạn bè, Hạ Trì lại trông càng mơ hồ hơn.


Anh ấy lấy điện thoại ra xem một lúc, rồi mới phản ứng, có vẻ khó tin:


“Đừng nói là… em nghĩ bài đăng đó của anh có nghĩa là ‘lên bờ, kiếm đầu tiên chém người trong lòng’ nhé?”


Nghe giọng điệu của anh ấy, dù hơi khó chịu, tôi vẫn ngoan ngoãn gật đầu:


“Chẳng lẽ không phải sao?”


“Dĩ nhiên là không phải rồi!”


Hạ Trì bật cười vì tức, không nhịn được véo má tôi, giải thích:


“Em không biết anh là người thế nào sao? Đăng bậy đăng bạ cho vui thôi, chứ ai lại dùng mạng xã hội để đoạn tình đoạn nghĩa!”


Nghe anh áy giải thích, tôi: “Hả?”


Thì ra là tôi tự mình đa tình?


Nhận ra mình có thể đã hiểu lầm anh ấy, tôi mím môi, hơi chột dạ.


Nhưng nhận sai là chuyện tuyệt đối không thể, nên tôi ngẩng đầu, nhìn anh ấy, giọng vừa ngang ngược vừa không hề chột dạ:


“Cũng không thể trách em nghĩ sai chứ? Dù gì ở bên anh, đến hôn cũng chẳng cho, làm sao em biết được anh có tình cảm với em.”


Bảo thủ y như hòa thượng.


Không trách tôi nghĩ nhiều cũng khó.


Tôi bĩu môi, đầy bất mãn.


Nói xong, tôi vốn tưởng Hạ Trì sẽ xin lỗi, nhưng không ngờ, chỉ thấy anh ấy cong môi cười khẽ, rồi bất ngờ vòng tay ôm cổ tôi, kéo sát lại.


Giọng anh ấy trầm thấp, kề bên tai:


“Không chắc tình cảm của anh đúng không? Được, giờ anh cho em chắc luôn.”


Tôi: “??”


Cái này… chắc kiểu gì?

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo