Ren Đen - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Lúc nhìn thấy hắn ở buổi tiệc rượu, tôi cứ tưởng dưới bộ vest kia là một lớp đồ lót ren đen.

 

Sau khi dỗ dành người ta xong, tôi mới phát hiện…

 

Hoá ra do tôi cận nên không nhìn rõ, đó chỉ là một hình xăm kín lưng...

 

 

 

-1-

 

Tôi và Hướng Văn Phỉ quen nhau tại một buổi tiệc rượu ngoài trời.

 

Từ lần đầu tiên thấy hắn, máy dò tín hiệu gay trong tôi lập tức reo lên.

 

Bộ vest mà hắn mặc có kiểu dáng ôm sát vừa phải, dài đúng tới phần đùi.

 

Chiếc áo sơ mi được sơ vin một nửa trong quần tây, có thể lờ mờ thấy được vòng ba cong vút.

 

Tuy tôi không cận nặng, nhưng nếu đứng xa thì vẫn chẳng nhìn rõ mặt người.

 

Nếu đeo kính sẽ phân biệt được đẹp xấu, nhưng lại làm phí mất đôi mắt hút hồn của tôi.

 

Chỉ tiếc là trong khoảnh khắc đó, tôi lại không đeo kính.

 

Tôi mà thích ai thì sẽ nhìn chằm chằm không biết ngại.

 

Dù bị phát hiện cũng không sao, coi như có cớ để tiến tới làm quen thôi.

 

Nhưng có vẻ Hướng Văn Phỉ không hứng thú với tiệc tùng lắm, ngoài việc không trò chuyện với ai thì lúc nào hắn cũng quay đi ngắm cảnh.

 

Ánh mắt tôi cứ lơ đãng liếc về phía hắn, nhờ đó mà buổi tiệc nhàm chán cũng thú vị hơn chút.

 

Lúc tôi lại nhìn sang lần nữa thì thấy Hướng Văn Phỉ đang cúi người nhặt gì đó.

 

Động tác của hắn chỉ diễn ra trong chốc lát, nhưng lại khiến đôi mắt thường xuyên lim dim của tôi đột nhiên mở to.

 

Nếu tôi không nhìn nhầm… Thì dưới lớp sơ mi đó…

 

Hắn đang mặc một lớp áo… Lót ren đen sao?

 

-2-

 

Người mặc loại trang phục đó dưới áo sơ mi, nếu không phải biến thái thì cũng là gay.

 

Tôi bắt đầu suy đoán về xu hướng tính dục của hắn, thậm chí còn chắc mẩm rằng có khi hắn có sở thích đặc biệt nào đó cũng nên.

 

Mặt tôi bất chợt nóng lên, tôi cầm ly rượu trong tay mà vẫn thấy không thoải mái lắm, khẽ nhấp một ngụm.

 

“Giám đốc Giang, bên công ty có việc gấp cần cậu xử lý.”

 

Thư ký ghé vào tai tôi nói nhỏ, nhưng tôi chẳng còn tâm trí để nghe nữa.

 

Dù sao đây cũng là chuyện công việc, tôi đành khẽ ho một tiếng, điều chỉnh lại biểu cảm.

 

“Được, cô ra lấy xe trước đi, để tôi qua chào Tổng Giám đốc Phó một tiếng đã.”

 

Trên đường đi, tôi lướt ngang qua Hướng Văn Phỉ, hơi nghiêng người sang nhìn hắn một chút.

 

Hắn có gương mặt đoan chính, lúc không cười thì trông hơi lạnh lùng.

 

Hắn nhìn tôi được đúng một giây, tôi mỉm cười, ra hiệu chào.

 

Dù không thấy được gì đặc biệt từ vẻ mặt của hắn,nhưng khi tôi quay đầu lại thì mới chợt nhận ra…

 

Ánh mắt tôi của lúc đó, chắc chắn mang đầy tính chiếm hữu.

 

Bảo sao hắn không đáp lại tử tế.

 

Nếu hôm nay không gặp tình hình gấp gáp thì tôi chắc chắn sẽ tìm cơ hội nói chuyện vài câu.

 

Không sao, chắc chắn sẽ còn dịp gặp lại.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo