Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-3-
"Gần đây tôi có để ý tới một người đàn ông."
Tối hôm sau, tôi rủ cậu bạn thân Kiều Lạc Nhất đi uống rượu cùng mình.
Cậu ta nghe tôi nói câu đó thì cũng chẳng tỏ ra bất ngờ là mấy: "Úi giời, có gì mới đâu, mới chia tay người trước chưa lâu mà?"
Tôi vung chân đá cậu ta một phát dưới gầm bàn: "Cậu nói năng kiểu gì thế hả?"
Gia đình tôi theo chủ nghĩa tự do yêu đương, nên từ lúc học trung học, tôi đã bắt đầu theo đuổi các bạn nữ khác.
Sau đó, lúc lên cấp ba, tôi mới xác định được xu hướng giới tính, khi đó, có một cậu bạn trai mê tôi suốt hai năm.
Nhưng theo thời gian, gu của tôi ngày càng nghiêng về kiểu đàn ông trưởng thành.
Tôi nhả khói thuốc: "Tôi vừa gặp đã trúng tiếng sét ái tình, muốn theo đuổi hắn."
Kiều Lạc Nhất nghiêng người nhìn tôi một cái, như thể muốn xem tôi đang nói thật được mấy phần: "Muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi đi, chẳng lẽ tối nay cậu rủ tôi ra chỉ để nói chuyện này sao?"
Tôi gật đầu.
Biểu cảm của Kiều Lạc Nhất khá đặc sắc, như thể khó tin được tôi vì một người đàn ông mà kéo cậu ta ra ngoài uống rượu…
Mà còn là một người tôi chỉ mới gặp đúng một lần nữa chứ.
"Bất ngờ thật đấy, là kiểu đàn ông thế nào mà lại khiến cậu say mê đến vậy?"
Kiều Lạc Nhất định uống rượu, nhưng tôi lại trầm ngâm hút thuốc, chẳng thèm nói gì, nên cậu ta đành nâng ly cụng vào chiếc cốc trước mặt tôi.
Tôi lựa lời một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Là một người mặc áo ren đen bên trong sơ mi."
Kiều Lạc Nhất suýt thì phun cả rượu ra ngoài. Cậu ta bị sặc, liên tục vỗ vỗ vào ngực, giọng điệu cũng cao lên: "Cái gì cơ?"
"Giang Hoán à, Giang Hoán..."
Cậu ta lắp bắp: "Cậu còn có sở thích kiểu đó à?"
Tôi chống cằm, liếc mắt nhìn cậu ta: "Không, nhưng nếu là hắn thì tôi cũng có thể thử một chút."
Kiều Lạc Nhất là trai thẳng chính hiệu, không thể hiểu nổi sao còn “có thể thử một chút” với người đàn ông đồng tính chứ.
Cậu ta đành phải đổi hướng câu hỏi: "Vậy hắn là người trong cộng đồng LGBT à? Hay chỉ đơn thuần là thích kiểu đó?"
Tôi bật cười khẽ: "Bọn tôi còn chưa nói với nhau câu nào, sao mà tôi biết được?"
"Cậu hỏi tôi à? Hay lần sau gặp trường hợp tương tự thì tự hỏi chính mình xem?"
Kiều Lạc Nhất vò tóc, hơi ngại ngùng: "Có vẻ không hay lắm đâu nhỉ?"
Tôi bị cậu ta chọc cho bật cười: "Biến đi."
-4-
Lần thứ hai tôi gặp Hướng Văn Phỉ là ở buổi đấu thầu.
Vốn dĩ những dịp như vậy chỉ cần quản lý dự án tham dự là đủ, nhưng tôi đã biết trước Hướng Văn Phỉ sẽ có mặt ở đây, nên cũng tự mình đi tới.
Tôi chỉ tra được tên và công ty mà hắn đang làm việc, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết.
Dù sao thì nếu không tự mình khám phá tìm hiểu thì còn gì thú vị nữa.
Hắn chắc hẳn là lãnh đạo cấp cao, vì trong suốt buổi đấu thầu hầu như đều không nói gì, chỉ thỉnh thoảng ghé tai thì thầm với người phụ trách bên cạnh.
Hôm đó, chúng tôi từng chạm mắt một lần, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười, khẽ gật đầu chào hỏi.
Nhưng lần này, Hướng Văn Phỉ lại thực sự hiểu lệch ý tốt của tôi sang nghĩa khác.
Hắn lập tức né tránh ánh nhìn, tới một cái liếc mắt thôi cũng không thèm để lại cho tôi.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lúc sắp kết thúc buổi thầu, vừa thấy Hướng Văn Phỉ đứng dậy, tôi đã lập tức theo sau: "Tổng giám đốc Hướng, xin đợi một chút."
Hắn khựng lại nửa bước, nhưng vẫn không quay đầu.
Chẳng bao lâu sau, tôi thấy hai người bên cạnh hắn rời đi trước.
Hướng Văn Phỉ lại bước tiếp, tôi hiểu ý của hắn là bảo tôi đi theo.
Chúng tôi bước lên cầu thang bộ.
Tôi nở nụ cười: "Tôi chỉ muốn làm quen với Tổng giám đốc Hướng một chút thôi, cần gì phải trang trọng đến thế chứ?"
Còn phải đổi sang chỗ khác để nói chuyện nữa à.
Cuối cùng, hắn cũng xoay người lại.
Lúc này tôi mới phát hiện, dưới mắt trái của hắn có một nốt ruồi nhỏ.
Một người nghiêm túc khuôn phép như hắn lại chỉ nhờ nốt ruồi đó mà trở nên dịu dàng hơn vài phần.
"Chỉ là làm quen thôi à?"
Giọng hắn nghe cũng rất êm tai.
"Tôi nhớ rất rõ mặt những người mình từng tiếp xúc, nhưng lại chẳng nhớ nổi trước đây mình từng có quan hệ gì với cậu cả."
"Nếu đến gặp tôi vì dự án, thì cậu cứ…"
Mùi nước hoa trên người hắn là hương gì vậy? Ngửi thơm thật.
"Cậu có đang nghe tôi nói chứ?"
Lúc đó tôi mới sực tỉnh, cúi đầu ho nhẹ để che đi sự ngượng ngùng: "Xin lỗi, anh vừa nói gì ấy nhỉ?"
Sắc mặt Hướng Văn Phỉ lại càng trở nên khó coi hơn.
Tôi chợt nhận ra… Hình như hắn nghĩ tôi đang coi thường hắn thì phải?
Nhưng có vẻ hắn vốn là kiểu người lịch sự, không muốn đôi co thêm, chỉ xoay người định rời đi.
Tôi vội vàng giơ tay giữ lấy cánh tay hắn. Đến nước này rồi, tôi chỉ còn cách nói thẳng mục đích của mình thôi: "Tôi chỉ muốn kết bạn với anh thôi."
Hắn nghiêng người, nâng tay phải lên, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay tôi trên cánh tay của hắn.
Hắn vẫn không đổi sắc mặt: "Không cần đâu."
Hắn đã đi xa, chỉ lưu lại bóng lưng trong tầm mắt tôi, nhưng hương thơm vẫn vương lại nơi tôi đứng.
Tôi dõi mắt theo hắn, đôi môi vô thức cong lên.