Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
-16-
Mấy ngày sau đó, em gái của Hướng Văn Phỉ đều mang cơm đến cho tôi, còn hắn thì không xuất hiện nữa.
Hai ngày trước lúc xuất viện, Kiều Lạc Nhất xách một giỏ trái cây to đùng, hùng hổ tới thăm.
"Cậu bị thương phải nhập viện mà sao không báo với tôi một tiếng thế?"
"Còn coi tôi là anh em tốt nữa không hả?"
Mấy ngày nay ở bệnh viện vốn yên tĩnh đến lạ, tôi đã quen với điều này, giờ lại bị mấy câu oang oang của Kiều Lạc Nhất khiến đầu như muốn nổ tung.
"Vì thấy mất mặt đó… Thôi nào, không phải tôi vẫn ổn đấy sao?"
Kiều Lạc Nhất ngồi xuống bên giường tôi: "Gần đây ai đã chăm cậu vậy?"
Tôi gối đầu lên chiếc gối mềm đã được dựng sẵn, dùng tay ôm đầu, thảnh thơi nằm xuống: “Hướng Văn Phỉ."
Cậu ta còn kích động hơn cả tôi: "Trời đất, cậu theo đuổi thành công rồi à?"
Tôi còn hơi thiếu tự tin, chỉ trả lời qua loa cho xong: "Không hẳn là theo đuổi được, nhưng tôi cảm thấy… Vẫn có cửa đấy."
"‘Có cửa’ là sao?"
Tôi không ngờ Hướng Văn Phỉ lại bất ngờ tới.
Khi thấy hắn đẩy cửa bước vào, tôi lập tức im bặt.
Nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, chắc là đã nghe được câu vừa rồi.
Dù vậy, hắn không cho tôi cơ hội giải thích, mà trực tiếp đổi chủ đề: "Bác sĩ nói hai hôm nữa là có thể xuất viện rồi. Nếu cậu thấy bí bách thì về ngay hôm nay cũng được."
Trước đó, tôi thật chẳng thể tưởng tượng nổi Hướng Văn Phỉ lại có thể nói ra cụm từ "bí bách" này.
Có lẽ vì tôi thể hiện ham muốn quay về cuộc sống ăn chơi thường nhật ra quá rõ… Nhưng…
"Tôi chỉ nói với em gái anh là muốn ra viện thôi, sao anh biết được thế?"
Hướng Văn Phỉ không đáp.
Kiều Lạc Nhất nằm trong chăn khẽ chọc vào hông tôi một cái, tôi không phòng bị nên giật nảy người lên, suýt chút nữa vọt cả người dậy.
Tôi cố kìm nén cơn tức, quay sang gào khẽ: "Gì thế hả?"
Cậu ta che miệng, thì thầm: "Tôi thấy hắn có ý với cậu rồi đấy."
Dù đã cố nói nhỏ, nhưng cái giọng vốn oang oang như loa phát thanh của cậu ta thì… Cứ như muốn hét thẳng vào mặt Hướng Văn Phỉ vậy.
Người từng từ chối tôi dứt khoát như chém dao, giờ lại im lặng không nói gì.
Như thể… Hắn không lên tiếng, là đang ngầm đồng ý điều gì đó rồi.
Hiếm khi phản xạ thần kinh của Kiều Lạc Nhất được vận hành bình thường, lần này cậu ta lại phản ứng cực nhanh.
Cậu ta trượt ra cửa, còn không quên ra hiệu bằng mắt cho tôi.
"Ờm… Tôi cũng thăm người rồi, cũng đưa giỏ quà luôn rồi…"
"Nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước đây!"
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì cậu ta đã phóng đi như bay.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Hướng Văn Phỉ.
Tôi mở điện thoại xem giờ, chợt nhớ đến mấy tin nhắn vừa nhận được tối qua.
Thật ra lý do tôi chắc chắn Hướng Văn Phỉ bắt đầu thay đổi thái độ với tôi là vì câu chuyện mà một chị lễ tân trong công ty hắn đã kể lại: [Tin nóng đây! Chiếc đống đồ đặt ở quầy lễ tân mà trước giờ tổng giám đốc Hướng chưa từng đoái hoài tới ấy, tôi không dám vứt.]
[Vậy mà hai hôm trước, anh ấy lại đột nhiên bảo trợ lý đem đi hết rồi!]
[Hai ngày đó tôi nghỉ phép, hôm nay mới biết tin này, nên vội vàng nhắn cho anh đây!]
-17-
Khi Hướng Văn Phỉ ngồi xuống bên giường tôi, tôi vẫn thấy hơi thấp thỏm.
Bởi vì trước đây hắn luôn ngồi trên ghế, chưa bao giờ lại gần tôi như vậy.
Lần gần nhất mà chúng tôi ở khoảng cách này… Là khi tôi giở trò, bắt hắn giúp mình thay quần áo.
"Thực ra trước đây tôi đã hiểu lầm cậu."
Hướng Văn Phỉ nhìn tôi, giọng điệu vẫn có vẻ điềm tĩnh và kiềm chế như mọi khi: "Vì trước đây, bất cứ ai tiếp cận tôi, tôi đều sẽ điều tra về họ."
"Cậu chủ của tập đoàn Giang thị, làm việc quyết đoán, nhưng đời tư lại rất phóng túng."
Nói đến đây, hắn đưa tay lên, nắm lấy cằm tôi.
Tôi không hề được báo trước, đột ngột va vào ánh mắt không chút gợn sóng của hắn.
Lúc này, tôi mới nhận ra, khi đối mặt với chuyện tình cảm, hắn lại lý trí đến lạ.
"Cậu lăng nhăng, thích chơi bời, đổi người bên cạnh liên tục. Nhưng… Đều chỉ dừng lại ở mức độ vừa phải. Tại sao vậy?"
Tôi hiểu hắn đang nói gì.
Nói thẳng ra thì là: Lăn lộn đủ nhiều rồi, nhưng sao vẫn còn… Trong trắng à?
Thực ra tôi không hề thấy chuyện hắn điều tra hay nghi ngờ mục đích tiếp cận của mình là phản cảm.
Nhưng dùng lý trí để quyết định chuyện tình cảm thì lại là chuyện nhàm chán vô cùng.
Tôi kiên nhẫn giải thích: "Tôi phân biệt rõ giữa việc chơi đùa và thật lòng."
Hướng Văn Phỉ buông tay khỏi cằm tôi, giữa hàng mày hiện lên chút vẻ nghi ngờ: "Vậy tôi thuộc loại nào?"
Nếu không phải vì vẻ mặt quá nghiêm túc khi hỏi câu này của hắn thì tôi thật sự bị câu nói đó làm cho phát sốt rồi: "Thuộc loại nào sao?"
Anh là kiểu người mà tôi muốn lên giường cùng nhất ấy.
Tất nhiên là tôi sẽ không nói thế rồi. Tôi nghĩ một lúc, rồi mỉm cười nhìn hắn: "Thật ra, khi anh hỏi câu này, trong lòng anh đã tự có đáp án rồi đúng không?"
Hướng Văn Phỉ lập tức dời mắt đi.
Đó là phản ứng nhỏ thường thấy khi hắn chột dạ.
Hắn hơi do dự một lúc rồi mới nói: "Tôi muốn nghe chính miệng cậu nói."
Mẹ nó…
Nếu bây giờ đang không nằm trong bệnh viện, tôi đã đè hắn ra rồi!
Tôi hắng giọng, gạt đi đống suy nghĩ xấu xa trong đầu.
Sau đó, tôi nghiêm túc nói với hắn: "Tôi thích anh. Là kiểu… Rất nghiêm túc."
Hướng Văn Phỉ lại nhìn tôi.
Vẻ lạnh lùng trong đáy mắt hắn như tan bớt đi chút, trở nên dịu dàng hơn.
"Tôi có thể tin cậu chứ?"
Tôi cố hạ nhẹ giọng: "Anh có tin hay không cũng chẳng sao cả. Tôi chỉ muốn biết… Bây giờ anh đang nghĩ gì về tôi vậy?"
Hướng Văn Phỉ cau mày suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nghĩ ra được gì đó.
Nếu không phải vẻ mặt hắn nghiêm túc như lúc đang thuyết trình, tôi đã tưởng hắn đang nói đùa rồi.
"Nếu chỉ nói về… Suy nghĩ, thì tôi nghĩ về cơ thể cậu nhiều nhất."