Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
14-
Hướng Văn Phỉ ở lại một lúc rồi rời đi.
Dù sao, với mối quan hệ hiện tại giữa chúng tôi, hắn có ở lại cũng chỉ toàn nói những lời mà cả hai đều không muốn nghe thôi.
Nhưng tôi còn chưa kịp nằm xuống ngủ bù thì một cô gái đã gõ cửa rồi bước vào: "Em không làm phiền anh nghỉ ngơi chứ?"
Dù tối qua chưa thấy mặt cô ấy, nhưng tôi vẫn nhận ra ngay… Đây chắc chắn là em gái của Hướng Văn Phỉ.
"À… Không sao."
Cô gái đó có gương mặt sáng sủa tươi tắn, miệng lưỡi ngọt hơn hẳn anh trai mình.
"Cảm ơn anh nha! Tối qua may mà có anh, nếu không em cũng chẳng biết phải bị tên tra nam đó dây dưa đến khi nào nữa!"
"Lúc anh tiến đến trông oai lắm luôn ấy!"
Tôi hơi ngại… Dù sao thì vết thương nặng nhất của tôi cũng do tôi tự đập vào đầu.
Làm anh hùng cứu mỹ nhân mà lại trông như nằm lăn ra ăn vạ ấy, đúng là mất mặt thật.
Mà còn mất mặt trước người đó nữa chứ.
"Anh là bạn của anh em phải không? Tối qua em nghe anh ấy gọi tên anh đấy, trùng hợp thật đó."
Tôi ngẩn ra: "Hắn nói tôi là bạn hắn à?"
Cô ấy lắc đầu: "Không, em đoán vậy thôi."
Tôi lập tức thấy hụt hẫng. Dù biết mình chẳng thể tính là bạn của hắn, nhưng… Tôi vẫn luôn muốn có chút quan hệ gì đó với hắn.
Cô gái đó có tính cách hoạt bát, nói chuyện cũng rất cởi mở, nói với tôi bao nhiêu chuyện liên quan đến Hướng Văn Phỉ.
Hai người họ là con của một gia đình tái hôn, Hướng Văn Phỉ đã không còn xin tiền gia đình từ rất sớm.
Hắn đã tự do tài chính từ thời đại học, sau đó cùng tự kiếm được tiền du học.
Hắn mới về nước vài năm gần đây mà đã lập tức nhảy lên vị trí CEO ở công ty hiện tại.
Sự nghiệp thì thành công, lại còn chưa từng yêu đương.
"Chưa từng yêu ai sao?"
Dù đúng là Hướng Văn Phỉ không giống người hay chiều chuộng người khác, nhưng đối với tôi… Một kẻ đã xác định rõ xu hướng giới tính từ cấp ba, cứ hết giờ làm là lăn ra ăn chơi hưởng thụ… Thì chuyện đó đúng là khó tin thật.
"Ừm, nhưng em cũng không hay nói chuyện với anh ấy lắm đâu, có khi anh ấy yêu ai mà không nói với em đấy."
Nói đến vậy rồi mà tôi vẫn chưa thấy chán, vẫn còn thấy rất tò mò.
Sau khi do dự một lúc, tôi quyết định hỏi ra điều mà mình đã luôn muốn biết: "Em có biết hình xăm sau lưng của anh em không?"
Cô ấy hứng thú ra mặt, còn ghé sát vào tôi như sợ người ngoài nghe thấy: "Chuyện này anh em nhất định sẽ không cho em bảo người khác biết đâu."
Tôi nín thở chờ đợi, trong đầu đã vẽ ra cả một cảnh tượng long trời lở đất: Nào là đại ca xã hội đen, chỉ huy đàn em, hoạt động cả trong lẫn ngoài vòng pháp luật, thậm chí còn từng thu tiền bảo kê…
"Thực ra ấy…"
"Anh em xăm hình… Là để trở nên can đảm thôi."
Xăm để… Trở nên can đảm.
Trở nên can đảm…
Can đảm…
Nhìn bộ dạng thất vọng hoàn toàn của tôi, cô ấy lập tức nhận ra ngay tôi đã nghĩ quá xa rồi.
"Ở nước ngoài, có lẽ vì tính cách của minhd nên anh em từng bị cô lập, nhưng anh ấy cũng không hề ngán ai đâu."
"Em thấy điểm này ở anh em cực kỳ ngầu luôn ấy!"
Tôi gật đầu.
Tuy không phải nguyên nhân mà tôi đã tưởng tượng, nhưng nó lại khiến hình ảnh Hướng Văn Phỉ trong mắt tôi trở nên "đời thường" hơn rất nhiều.
Tôi thật sự rất tò mò về quãng thời gian mà hắn sống ở nước ngoài.
Chắc hẳn lúc đó hắn không hề mang vẻ lạnh lùng như hiện tại…
Có thể hắn từng làm những điều rất bốc đồng, bị cô lập thì lập tức xăm đầy lưng để đe người khác...
Rất ngầu.
Cũng rất đáng yêu.
-15-
Mấy ngày tiếp theo, tôi nghiễm nhiên tận hưởng sự chăm sóc mà Hướng Văn Phỉ dành cho mình.
Từ sau khi biết được lý do khiến hắn xăm lưng, tôi lập tức cảm thấy con người này trông chẳng còn vẻ đáng sợ chút nào nữa.
Còn chuyện sau khi xuất viện thì từ từ tính vậy, ưu điểm lớn nhất của tôi là biết tận hưởng thực tại mà.
"Hướng Văn Phỉ, tôi muốn tắm."
Hướng Văn Phỉ vừa dọn xong hộp đồ ăn trên bàn nhỏ, nghe tôi nói thì lập tức khựng lại.
Dù vậy, hắn vẫn lên tiếng mà không chút do dự: "Vết thương của cậu vẫn chưa được đụng nước."
"Vậy thì giúp tôi lau người đi."
Thấy hắn không trả lời, tôi dứt khoát nằm bệt xuống giường, nhắm mắt giả chết: "Anh có hai lựa chọn: Một là đập tôi ngất rồi lau một lượt, hai là thay cho tôi bộ đồ sạch sẽ. Nếu không, tôi sẽ khỏa thân chạy quanh bệnh viện đó!"
Hướng Văn Phỉ vẫn không nói gì, nhưng ngay giây tiếp theo, tôi liền cảm thấy có gì đó sai sai.
Hắn đang cởi đồ tôi sao?
"Này… Tôi nói đùa thôi mà!"
Chiếc áo bệnh nhân vốn chẳng có mấy khuy, mà tay hắn gỡ rất nhanh, đến lúc tôi lên tiếng thì đã gần cởi xong rồi.
Tuy ngoài miệng thì tôi nói thế, nhưng thật ra cũng không hề ngăn cản.
Tay Hướng Văn Phỉ khựng lại, tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Tôi nắm lấy tay hắn, kéo về phía ngực mình.
"Anh dùng nước hoa gì vậy?"
Mỗi lần gặp tôi, hắn đều dùng cùng một mùi. Mùi hương này khiến tôi say mê đến mức ám ảnh.
Nó trở thành hương thơm riêng biệt của Hướng Văn Phỉ, như thể được sinh ra để móc câu tôi vậy.
Thấy hắn không trả lời cũng chẳng nhúc nhích, tôi bất mãn nhìn sang.
Tai Hướng Văn Phỉ đã ửng đỏ, ánh mắt hắn sâu thẳm như đang kìm nén điều gì.
Là người đã lăn lộn trong tình trường bao năm, chỉ cần nhìn thoáng qua là tôi đã hiểu… Hắn đang động lòng.
Nhưng tôi còn chưa kịp phản ứng gì thì Hướng Văn Phỉ đã bật dậy như bị điện giật.
Hắn kéo cửa chuẩn bị rời đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng hắn, bật cười, rồi cố tình nói vọng lại một câu: "Cửa ở hướng này, cái đêm anh thay đồ cho tôi ấy… Lẽ nào cũng đã…"
Những chữ cuối cùng mà tôi nói bị tiếng đóng cửa nuốt trọn.