Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi chưa từng nghĩ rằng lần gặp lại Thẩm Từ lại là trong phòng chờ hậu trường của đài truyền hình tỉnh.
Vì đây là nhiệm vụ phỏng vấn nhận tạm thời, nên lúc tôi hấp tấp chạy tới, đã muộn vài phút so với thời gian đã hẹn.
"Sao lại muộn thế?" Một người trong tổ đạo diễn vừa nhìn thấy tôi đã bắt đầu phàn nàn đầy b ất m ãn: "Người ở trong đã đợi một lúc rồi, lãnh đạo đài cũng đang chờ kia kìa."
Tôi không giải thích nhiều, chỉ mỉm cười áy náy, chỉnh lại thẻ công tác rồi đẩy cửa bước vào.
Phòng nghỉ không lớn, đặt hai chiếc sofa, một chiếc bàn dài, trên bàn là chậu lan leo đang sinh trưởng xanh tốt, giọt nước vẫn còn đọng trên lá.
Lãnh đạo đài ngồi trên chiếc ghế đơn, một cô gái trẻ tóc dài đang ngồi ở một bên sofa dài, cúi đầu gõ máy tính, nghe thấy có người bước vào, cô ta ngẩng lên liếc nhìn lạnh lùng rồi m ỉa m ai nói: "Phóng viên của đài Nam Thành cũng oai thật đấy."
Tôi nhìn về phía lãnh đạo, khẽ gật đầu, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi bị k ẹt x e nên đến muộn một chút."
Lãnh đạo đài phất tay: "Cô qua xin lỗi anh Thẩm đi."
Giữ nụ cười tiêu chuẩn mang tính chất nghề nghiệp, tôi chậm rãi đưa ánh mắt về phía người đàn ông ở đầu bên kia chiếc sofa.
Người đàn ông dùng áo vest che kín đầu, nằm ngửa yên lặng trên lưng ghế sofa, đôi chân vắt chéo, bàn tay gầy guộc tái nhợt được đặt trên đầu gối, thắt lưng được cài một cách chỉnh tề.
Lòng tôi khẽ run, cảm giác quen thuộc len lỏi trong trí nhớ.
Nhiệm vụ phỏng vấn lần này vốn là của chị Hứa, nhưng chị ấy bị điều đi công tác gấp nên giao lại cho tôi.
Đến khi tôi thấy tin nhắn đó, nhận được lý lịch người được phỏng vấn thì đã là tám giờ sáng nay, cách giờ phỏng vấn chính thức chỉ còn bốn mươi phút.
Vì vậy tôi chỉ có thể tranh thủ lúc chen chúc trên tàu điện ngầm mà liếc nhanh hai lần vào lý lịch của đối phương, nhưng điều kỳ lạ là trong bản lý lịch ấy lại chẳng hề có tên, cũng không có ảnh.
Chỉ vài dòng ngắn ngủi đã tóm gọn toàn bộ quá trình hoạt động của người đó từ khi vào nghề.
Thông qua kỳ thi vật lý cấp quốc gia được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, năm 2023 lấy bằng tiến sĩ tại Đại học Stanford.
Cùng năm ký hợp đồng với viện nghiên cứu hàng đầu trong nước, đồng thời kiêm nhiệm giáo sư Học viện Trí tuệ nhân tạo tại Đại học Nam Thành.
Là người Hoa duy nhất giành được giải cống hiến Cloud Award tại Hội nghị Trí tuệ nhân tạo Thế giới.
Một bản lý lịch rất xuất sắc và lộng lẫy.
Tôi ôm lòng kính nể, cung kính bước tới định mở miệng xin lỗi.
"Xin lỗi, tôi..."
Người đàn ông nằm trên sofa khẽ động đậy, giây tiếp theo, anh ngồi thẳng dậy, chiếc áo vest theo động tác rơi xuống đất.
Khi nhìn rõ gương mặt đối phương, tôi chợt ngh ẹn lời, như bị đông cứng lại mà đứng sững tại chỗ.
Người đàn ông khẽ nhướng mày, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tim tôi như lỡ một nhịp, sau đó cứ thế nhìn chằm chằm vào anh, mãi đến khi nhận ra sự th ất th ố của mình mới vội vàng quay đầu đi.
Người phụ nữ trẻ tóc dài vội chạy đến, cúi xuống nhặt áo vest của anh, vừa lầm bầm: "Anh cẩn thận một chút có được không."
Người đàn ông nhướng mày, nốt ruồi duyên ở khóe mắt cũng khẽ động, anh hờ hững thu hồi ánh mắt khỏi mặt tôi, nhún vai một cách thờ ơ: "Xin lỗi."
"Tiểu Sở, em ngây ra đó làm gì vậy?"
Tôi chậm rãi, cứng ngắc mấp máy môi mấy cái.
"Tôi..."
Thôi vậy.
Cắn răng bước lên, đưa tay ra, cố gắng thốt ra câu ngh ẹn ở cổ họng nãy giờ: "Chào anh Thẩm, tôi là phóng viên hợp tác lần này, tôi tên Giang Sở."
Thẩm Từ đang cúi đầu trả lời tin nhắn WeChat, nghe xong phần giới thiệu của tôi thì lười nhác ừ một tiếng: "Tôi biết em."
2
Buổi phỏng vấn được tiến hành trong phòng phỏng vấn chuyên dụng.
Bên dưới là đạo diễn và các nhân viên đang ngồi, ngay cả lãnh đạo cũng đích thân đến giám s át toàn bộ quá trình.
Nội dung phỏng vấn không ngoài xoay quanh kinh nghiệm cá nhân và hướng nghiên cứu của Thẩm Từ.
Anh không nói nhiều, thường là tôi hỏi gì anh trả lời nấy, nhưng mỗi câu trả lời đều thẳng thắn s ắc bén.
Khi được hỏi tại sao lại chọn hướng nghiên cứu tương tác giữa người máy và công nghệ robot, ánh mắt anh lập tức bừng sáng, như một thiếu niên mười bảy tuổi tràn đầy hoài bão, phóng khoáng mà hừng hực khí thế, thao thao bất tuyệt.
Trong phòng phỏng vấn, ánh sáng rất mờ, duy chỉ có thể thấy rõ gương mặt quá mức tuấn tú của Thẩm Từ.
Trong suốt buổi phỏng vấn, dù tôi đã tự nhắc mình không được thất thần biết bao nhiêu lần, nhưng khi phải đối diện với gương mặt giống hệt chàng trai mười bảy tuổi năm xưa ấy quá lâu, tôi vẫn không kìm được mà thả hồn theo gió.
Lần đầu tiên tôi gặp Thẩm Từ cũng chẳng phải chuyện gì kinh thiên động địa, rung trời chuyển đất.
Chỉ là năm lớp mười, sau buổi học tối, tôi nhặt được một cuốn "Vật lý đại học” có tiêu đề in nổi ánh vàng, vì mãi không tìm được người mất nên tạm thời cất vào ngăn bàn.
Một tuần sau, bạn học cùng lớp ngồi gần cửa bỗng nhiên gọi: "Giang Sở, có người tìm cậu."
Tôi vội vàng chạy ra ngoài, không cẩn thận bị chân bàn vấp một cái, loạng choạng vài bước, liền nghe thấy tiếng cười nhẹ của người bên ngoài.
Chắc chắn là một người rất đáng ghét. Tôi vừa nghĩ đầy khó chịu như thế, vừa bước ra ngoài.
Tâm trạng kh ó ch ịu trong tôi lập tức tan biến khi nhìn thấy thiếu niên đứng ngoài cửa, kế đó là tiếng tim đập thình thịch như trống đ ánh dồn dập trong lồng ngực.
Thiếu niên mặc áo thun trắng, quần dài đen, lười biếng tựa vào bức tường trước cửa lớp. Dáng người cao gầy, làn da trắng, lông mi dài cong. Ánh nắng tháng chín rực rỡ quá mức khiến anh hơi nheo mắt nhìn ra xa, nốt ruồi duyên nơi khóe mắt ẩn hiện mơ hồ.
Nghe thấy tiếng động, anh thờ ơ quay đầu lại.
Bốn mắt chạm nhau, đối phương bỗng khẽ cong môi, để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ xinh đáng yêu.
"Chào cậu, tôi là Thẩm Từ, lớp 10-2. Cho hỏi cậu có nhặt được cuốn "Vật lý đại học” của tôi không?"
Thiếu niên mười sáu tuổi quá mức rực rỡ chói mắt, từ khoảnh khắc đó, cái tên Thẩm Từ, tôi đã khắc ghi suốt mười năm trời.
“Được rồi, câu hỏi cuối cùng.”
Tôi cúi đầu nhìn tấm thẻ nhắc lời một lần cuối, rồi hít sâu một hơi:
“Xin hỏi anh Thẩm, hiện tại anh đã lập gia đình chưa?”
Hỏi xong, tôi nhìn chằm chằm vào anh, nín thở chờ đợi câu trả lời.
Phòng phỏng vấn rất yên tĩnh, ai nấy đều tập trung vào việc của mình.
“Chưa.” Thẩm Từ lười biếng ngẩng đầu, ánh mắt vẫn như cũ, tùy ý, uể oải: "Nhưng có người trong lòng rồi.”
Khoảnh khắc nghe được câu trả lời, tim tôi bỗng run lên dữ dội.
Như thể hồi kết của một câu chuyện đã được định sẵn, không còn khả năng đảo ngược.
Trong lòng dâng lên từng đợt t ự g iễu.
“Cảm ơn anh Thẩm đã dành thời gian quý báu để nhận lời phỏng vấn của chúng tôi.”
Tôi đứng dậy, khẽ cúi người chào anh, đạo diễn và ê-kíp ngồi bên dưới cũng đồng loạt đứng lên vỗ tay.
Buổi phỏng vấn kết thúc, Thẩm Từ nhanh chóng bị một nhóm người vây quanh, trong đó không thiếu các cô thực tập sinh mới ra trường.
Nghe nói anh vẫn chưa lập gia đình, mấy cô gái ấy liền túm tụm lại xin chữ ký, hỏi xin cách liên lạc.
Tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc rồi rút khỏi đám đông.
Vừa đến cửa thì bị gọi lại.
“Giang Sở…” Thẩm Từ giơ tay gạt đám người trước mặt ra, từ xa gọi tôi: "Đợi chút.”
Sau đó anh quay sang nói với lãnh đạo: “Lát nữa cùng ăn trưa đi, gọi cả cô Giang nữa.”