Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3
Hiện giờ Thẩm Từ là nhân vật có tiếng trong giới nghiên cứu khoa học, nên lời mời của anh khiến lãnh đạo đài truyền hình không chút do dự mà đồng ý ngay.
Trong một phòng tiệc lớn, đặt một bàn tròn bằng gỗ tử đàn màu tím đỏ. Tính cả Thẩm Từ và trợ lý của anh là Mạnh Thịnh Đồng, cùng mấy người lãnh đạo và nhân viên đài, tổng cộng có gần mười lăm người ngồi quanh bàn.
Trước khi đến đây, Thẩm Từ đã thay bộ vest mặc lúc phỏng vấn.
Bây giờ anh mặc áo len trắng, ngồi giữa hai vị lãnh đạo, một tay chống lên bàn, cằm tựa nhẹ vào mu bàn tay. Lúc nghe được chuyện gì thú vị, anh sẽ lười nhác ngẩng mí mắt. Trong lúc trò chuyện hờ hững, anh cũng khéo léo từ chối ly rượu được đưa đến từ lãnh đạo.
Tôi vốn không giỏi xã giao, những dịp thế này, điều duy nhất tôi có thể làm là cúi đầu ăn cơm.
Đột nhiên, cô gái bên cạnh giơ tay lên, không cẩn thận làm đổ ly rượu bên cạnh.
Rượu tràn ào ào trên mặt bàn, dội ướt một mảng vải ngay trên đùi tôi.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Cô gái vội kéo ghế ra, hấp tấp rút mấy tờ khăn giấy đưa cho tôi.
Chuyện vốn dĩ chẳng to tát gì, nhưng hành động lố bịch của cô ta lại thu hút ánh mắt của cả bàn tiệc.
Trong chốc lát, không khí trong phòng bao trở nên im phăng phắc.
Tôi bỗng trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Tình cảnh của tôi quá mức chật vật, đến nỗi chẳng dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Thẩm Từ, chỉ cúi gằm xuống, buông một câu: "Tôi vào nhà vệ sinh xử lý một chút." Rồi vội vã rời đi.
Tôi mặc một chiếc chân váy trắng bằng vải bông, chỉ một vết rượu nhỏ cũng đủ lộ rõ.
Đứng trước gương, tôi ngẩn người nghĩ cách xử lý vết bẩn. Đúng lúc ấy, màn hình điện thoại đặt trên bồn rửa bất ngờ sáng lên.
Tiếng chuông chói tai vang lên trong không gian yên tĩnh như một hồi chuông tử thần, mang theo áp lực đè nén nặng nề.
Tôi bắt máy, vịn tay lên bồn rửa, mặt không biểu cảm cúi đầu xuống.
"Sở Sở, khi nào con có lương vậy? Ba hết tiền rồi, em trai con còn đang đợi nộp học phí đấy."
"Liên quan gì đến con?"
"Hả?"
"Con nói..." Tôi nghiến răng gằn từng chữ: "học phí của Lý Nhất Minh, liên quan gì đến con?"
"Con cái con nhỏ bất hiếu!" Ba tôi, Lý Tấn, không moi được tiền liền trở mặt, giọng lập tức trở nên chua chát the thé, buông ra tràng dài lời mắng mỏ không ngớt: "Lúc mày học cấp ba, sau khi mẹ mày chết, là tao chi tiền cho mày học! Không có tao cho mày đi học, mày có vào được đại học, học lên cao học sao?"
"Đồ súc sinh, giờ mày có tiền sống độc lập rồi là trở mặt chối bỏ hả? Mày chờ đó! Rồi có ngày tao tới tận cơ quan mày làm ầm lên! Tao sống không tốt, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn!"
"Đồ súc"
Tôi không để ông ta nói hết, dứt khoát cúp máy.
Vặn nước, vốc một vốc nước lạnh tạt thẳng lên mặt, tôi nhắm mắt lại, dốc hết sức để kiềm chế cơn xúc động đang dâng trào trong lòng.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong gương phản chiếu một đôi mắt đỏ au, trong đáy mắt là bất cam và tuyệt vọng.
Tôi nhắm mắt lại, giấu đi toàn bộ cảm xúc, cúi đầu đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Và thế là hoàn toàn không kịp phòng bị tôi thấy Thẩm Từ.
Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang tối tăm, còn ở đầu kia hành lang, Thẩm Từ mặc áo len trắng, quần tây đen, nghiêng người dựa vào tường. Mí mắt anh rũ xuống, cằm thu lại, tay còn cầm theo một chiếc áo khoác.
Tôi do dự một lúc lâu, mới miễn cưỡng bước tới, cất tiếng thăm dò: "Anh Thẩm?"
Hàng mi anh khẽ rung, chậm rãi ngước mắt lên, con ngươi đen nhánh thuần khiết khóa chặt lấy tôi:
"Giang Sở, em không nhớ tôi thật sao?"
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh Thẩm nói gì tôi không hiểu."
Anh cúi đầu bật cười giễu cợt, lơ đãng xoay xoay mặt đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, hàng mi lại rũ xuống, nhẹ nhàng mà thẫn thờ.
Tôi nghe anh khẽ lẩm bẩm một câu: "Thôi vậy."
Sau đó, anh đưa chiếc áo khoác trên tay cho tôi:
"Quấn ngang hông, che đi một chút."
Chiếc áo khoác thể thao màu đen trắng kia, chính là cái mà trợ lý anh mặc lúc sáng.
Tôi lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn anh, khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Ánh mắt chạm nhau, anh khẽ nhíu mày: "Em vừa khóc à?"
Tôi nghiêng đầu đi, không để anh thấy vành mắt đỏ hoe của mình: "Cảm ơn anh đã quan tâm, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi xin phép về trước."
Không đợi anh trả lời, tôi đã xoay người bước đi.
Bỗng nhiên, sau lưng vang lên tiếng anh gọi tên tôi.
Tôi quay đầu lại, thấy anh cúi người nhặt lên một chiếc ví da nữ màu xanh nằm trên mặt đất.
Tôi bỗng nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chạy về phía anh.
Chỉ một giây sau, anh tiện tay mở ví ra.
Ngay trang đầu tiên của lớp nhựa trong suốt, là một tấm ảnh thẻ chụp lúc tốt nghiệp cấp ba của Thẩm Từ.
4
Nền ảnh màu xanh, cậu thiếu niên trong bộ đồng phục trắng để hở cổ áo một cách tùy ý, để lộ cần cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế. Làn da Thẩm Từ trắng như ngọc, mái tóc ngắn đen nhánh gọn gàng, hàng mi khẽ rũ xuống, môi mím nhẹ, phảng phất vẻ mặt không vui, như thể vừa bị lôi ra khỏi giấc ngủ để chụp ảnh vậy.
Thẩm Từ gập ví lại, liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, đưa ví trả.
"Không phải em nói là không nhớ tôi sao?"
Tôi muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện lúc này có nói gì cũng đều lộ liễu, chỉ đành im lặng.
Im lặng rất lâu, nhưng tôi cũng không cam tâm để thời gian cứ thế trôi qua.
Trấn định lại, tôi mở lời lần nữa.
"Thẩm Từ."
"Anh Thẩm."
Giọng tôi và trợ lý của Thẩm Từ đồng thời vang lên.
Mạnh Thịnh Đồng giẫm giày cao gót bước lại gần, vừa đi vừa nói: "Anh lấy áo khoác của em ở bàn tiệc hả, ra ngoài trời lạnh lắm đó."
Câu nào câu nấy đều chan chứa sự thân mật và nũng nịu.
Cô ta đứng bên cạnh Thẩm Từ, ánh mắt nhìn tôi mang theo vẻ ngạo mạn và đố kỵ: "Đây chẳng phải là cô phóng viên đến muộn sáng nay sao? Sao thế, phỏng vấn sáng nay chưa đủ à, giờ còn muốn lén lút tiếp cận riêng nữa?"
"Tình cờ gặp thôi." Tôi khôi phục nụ cười xã giao chuyên nghiệp, lùi lại hai bước kéo giãn khoảng cách với hai người họ: "Không làm phiền mọi người nữa, tạm biệt."
Rẽ ra khỏi hành lang, đúng lúc gặp lãnh đạo vừa gọi điện xong quay về trước cửa phòng bao.
Lấy được bài phỏng vấn độc quyền với Thẩm Từ, ông ấy có vẻ rất vui, cũng vì thế mà quan tâm hỏi han tôi vài câu: "Hôm nay trông cô không được ổn lắm, sao mặt tái nhợt thế kia."
"Chiều nay cho cô nghỉ, về nhà nghỉ ngơi đi."
5
Nghe được lệnh của lãnh đạo, tôi liền nhân lúc Thẩm Từ còn chưa quay lại phòng bao, xách túi bỏ chạy như kẻ trộm.
Quả thật tôi mệt rồi, vừa chạm gối là ngủ ngay, rất nhanh liền bắt đầu mơ.
Trong mơ, đầu tiên đập vào mắt là một vùng trời đất âm u, tầm nhìn cực thấp, sương đen cuồn cuộn bao phủ khắp nơi.
Rất nhanh sau đó, một bàn tay thon dài từ phía trên vươn xuống, cưỡng ép xé toạc một khe hở trong bóng tối, ánh sáng trời trong khoảnh khắc tràn xuống, như mây mù bị xé rách, cảnh vật trước mắt bỗng sáng bừng, rộng rãi và thoáng đãng.
Trường Nhất Trung Nam Thành của mười năm trước sừng sững hiện ra trước mắt tôi.
Mối liên hệ giữa tôi và Thẩm Từ bắt đầu từ việc trả sách, cũng chỉ đơn giản dừng lại ở việc trả sách.
Thẩm Từ là học thần của cả khối, năm nào cũng đứng thứ nhất trên bảng vàng danh dự. Thầy giám thị từng xúc động rơi nước mắt ca ngợi trong buổi chào cờ rằng, Nhất Trung Nam Thành có được Thẩm Từ chính là phúc phần tích góp suốt trăm năm xây trường mới có được.
Một chàng thiếu niên vừa cao vừa đẹp trai, học hành lại giỏi như thế, chẳng khác nào là nam thần trong mộng của mọi nữ sinh trong trường.
Tôi đã từng thấy vô số lần cảnh nữ sinh trong trường đưa thư tình cho anh ở hành lang giờ ra chơi, cảnh tượng đó lúc nào cũng náo nhiệt, có một đám người ồn ào vây quanh cổ vũ.
Thẩm Từ thường đút tay vào túi quần, dựa người lười biếng vào lan can, lặng lẽ nghe đối phương nói xong rồi cúi đầu nhẹ giọng nói xin lỗi.