Rời Đông, Còn Lại Niềm Thương - Chương 11

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi chào tạm biệt ông chủ, xoay người rời khỏi nhà hàng.  


Tuyết lại bắt đầu rơi, một nhành mai từ bức tường thấp nghiêng mình vươn ra, nhụy hoa phơn phớt hồng, rực rỡ động lòng người.  


Ra khỏi con ngõ dài, bên kia đường chính là dòng sông. Người dân Nam Thành đều kéo đến bờ sông, chờ đợi màn pháo hoa rực rỡ mỗi năm một lần.  


Sau tiếng đếm ngược mười giây: "bùm” một đường pháo hoa đẹp đẽ vút lên trời, nổ tung thành những chùm ánh sáng rực rỡ giữa màn đêm.  


Tuyết rơi, pháo nổ, trên gương mặt ai nấy đều tràn ngập nụ cười vui Tết.  


Tôi đứng phía sau đám đông, lặng lẽ ngắm nhìn nửa tiếng, rồi cúi đầu xoay người rời đi.  


Và tôi nhìn thấy Thẩm Từ đứng ngay sau lưng mình.  


Anh mặc áo khoác bông dài màu đen, khóa kéo buông lơi, để lộ chiếc áo len trắng bên trong đầy cao ngạo.  


Da anh trắng, mắt đen, mái tóc đen nổi bật hẳn lên giữa khung cảnh tuyết rơi.  


Bên cạnh anh là một cô gái nhỏ nhắn tóc xoăn, trên áo của cô ấy có in chữ giống hệt áo của Thẩm Từ. Hai người trông cùng tuổi, cô gái mỉm cười đưa xiên kẹo hồ lô lên miệng anh.  


Trai tài gái sắc, thật xứng đôi.  


Tôi khẽ cong môi, khẽ gật đầu, định vòng sang bên cạnh mà đi.  


Ngay lúc tôi quay lưng lại, có một bàn tay kéo lấy cánh tay tôi từ phía sau.  


Tôi ngoái đầu lại, Thẩm Từ mím môi, trong mắt trào dâng cảm xúc phức tạp mờ tối.  


Chẳng lẽ… là muốn trả lại cái tát hôm trước sao? Tôi thầm nghĩ, lại cảm thấy Thẩm Từ không giống loại người đánh phụ nữ.  


Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không đoán được anh kéo tôi lại là vì điều gì.  


Vậy thì chúc anh năm mới vui vẻ vậy.  


Tôi nở một nụ cười rạng rỡ: “Thẩm Từ, năm mới vui vẻ.”  


“Anh Từ, cô ấy là ai vậy?”  


Tôi nghe thấy cô gái kia hỏi từ phía sau.  


Thẩm Từ buông từng ngón tay đang giữ lấy áo tôi ra, ánh mắt nhìn tôi dần trở nên lạnh lẽo và tỉnh táo trở lại. Anh cong môi cười giễu, quay đầu trả lời người phía sau:  


“Không quen.”


Lý Tấn ba con họ phải về quê chúc Tết từ mùng Một đến mùng Tám, để tôi lại một mình ở nhà ăn Tết.  


Mùng Bốn, tôi gặp bác gái hàng xóm vừa tập thể dục về ở dưới khu nhà, bác vừa thấy tôi liền thần thần bí bí kéo tôi sang một bên.  


“Tiểu Sở, bữa đó ba cháu không làm gì cháu chứ?”  


Tôi không hiểu gì, khẽ nhướng mày.  


“Ây da, là cái đêm đó đó, để bác nhớ coi… chắc cỡ nửa tháng trước rồi, hôm đó tuyết rơi to lắm, nửa đêm bác thấy cháu đi phía sau ba cháu với em trai cháu, chân thì khập khiễng.”  


Theo lời bác gái, đầu óc tôi bất giác quay về cái đêm mười bảy tháng Mười Hai.  


Hôm đó sau khi Thẩm Từ đi rồi, tôi nhặt một hòn đá lên tự đập vào chân mình, lúc bị Lý Tấn hỏi đối phương là ai, tôi liền khéo léo bịa ra một lời nói dối.  


“Anh ta là bá vương trường bọn con, thấy con dễ bắt nạt nên đến đòi tiền bảo kê, mà tiền con kiếm được đều đưa hết cho ba rồi, đâu còn đồng nào cho anh ta, nên con bị đánh bị thương.”  


“Thật không đó?” Lý Tấn bán tín bán nghi.  


“Thật mà, con còn dọa anh ta là ba con ở khu này có tiếng lắm, nếu anh ta còn dám đến nữa thì con sẽ về nhà méc ba.”  


“Vậy sao lúc đó con còn kéo anh ta bỏ chạy?”  


“Con sợ mấy người bị anh ta phát hiện rồi bị đánh luôn, con không muốn ba bị thương.”  


Rõ ràng là Lý Tấn rất thích thú với kiểu tâng bốc này của con gái, ông ta còn bước lên vỗ vai tôi, chỉ cảnh cáo một câu: “Sau này ở trường nhớ thấp giọng một chút, đừng dây vào mấy đứa không nên dây.”  


Chuyện đó coi như xong.  


Nghe xong, bác gái gật đầu ra chiều đã hiểu, lẩm bẩm: “May mà lúc đó cháu đi chung với ba, chắc cháu không để ý, lúc đó có người đi theo ba cháu với em trai cháu, cháu lên lầu rồi, người đó còn đứng dưới nhà rất lâu.”  


“Nhìn cũng đẹp trai, trắng trẻo sáng sủa, sao lại làm cái trò đi theo người ta thế không biết nữa?”  


Những lời bác nói, tôi đã bỏ đi xa từ sớm nên không nghe thấy.  


Và rồi khi ba con nhà họ Lý đi chúc Tết trở về, chuỗi ngày yên bình của tôi cũng chấm dứt.  


Lý Tấn nằm dài trên ghế sofa, lim dim hút thuốc: “Tiểu Sơ, năm mới này con định kiếm bao nhiêu tiền đây?”  


“Ba không yêu cầu con làm giàu gì đâu, mỗi tháng đưa ba hai nghìn là được, còn lại để con tiêu xài.”  


Lý Nhất Minh cũng nằm bên cạnh, ôm máy chơi game trong tay, bĩu môi chen vào: “Chị à, cố gắng lên nhé, để em với ba được sống sung sướng chút.”  


Hôm sau, đang ăn tối thì Lý Tấn bỗng hỏi: “Tiểu Sở, con biết nhà họ Thẩm ở Nam Thành không?”  


Tôi tưởng lại là mấy chuyện liên quan đến chứng khoán, liền hờ hững đáp: “Không biết.”  


“Nhà họ Thẩm ấy, hình như có con trai độc đinh, tên gì Thẩm Từ phải không, cũng học Nam Thành Nhất Trung, cùng trường với con đấy, sao con không thử làm quen xem?”  


“Loại người giàu như thế, vung tay một cái là đủ cho nhà nghèo như mình sống no đủ cả đời.”  


Từ miệng Lý Tấn phát ra cái tên Thẩm Từ, với tôi mà nói, đó là một sự xúc phạm nghiêm trọng đến Thẩm Từ.  


Tôi lạnh lùng đặt mạnh đũa xuống: “Người ta là công tử nhà giàu, gái từng gặp còn nhiều hơn muối ba ăn cả đời, ba nghĩ gì mà cho rằng người ta sẽ để mắt tới con?”  


“Dựa vào việc con gái ba xinh đẹp chứ sao! Không phải ba tự khen đâu nhé, nhưng làm ba thế này cũng gọi là có trách nhiệm rồi, đồng ý cho con đi học. Với nhan sắc, với dáng người này, nếu đặt ở quê ta thì giờ chắc đã có đứa gọi tôi là ông ngoại rồi.”  


Lý Tấn lúc còn tiền thì không đến nỗi điên khùng như vậy, nói chuyện còn biết nghe, cũng không động tay động chân.  


“Ông mơ ít thôi được không, bao nhiêu tuổi đầu rồi hả?” Tôi buồn nôn đến cực điểm, chẳng buồn nghĩ đến hậu quả mà phản pháo luôn: “Sau này ông còn nói mấy lời kiểu này, tôi sẽ nghỉ học luôn, rồi vớ đại một tên ăn mày ven đường gả cho rồi, xem ông còn mơ được nữa không.”  


“Được rồi được rồi, tao không nói nữa, không nói nữa. Nói có một câu thôi mà phản ứng gì dữ vậy chứ, thiệt là.”


18


Học kỳ hai lớp mười hai vừa bắt đầu, hiệu trưởng đột nhiên thông báo Thẩm Từ đã thông qua kỳ thi học sinh giỏi và được tuyển thẳng vào Thanh Hoa, từ nay sẽ không đến trường nữa.  


Tin vừa lan ra, cả trường đồng loạt kêu than, biết bao giấc mơ của các nữ sinh tan vỡ trong cùng một ngày.  


Tôi vẫn sống cuộc đời mình theo đúng lịch trình.  


Một tối nào đó sau tuần đầu tiên khai giảng, vừa về đến nhà, Lý Tấn lập tức kéo tôi sang một bên, ánh mắt âm u: “Tiểu Sở ở, ba đi coi ảnh thằng Thẩm Từ rồi, chính là thằng bữa đó nói chuyện với con trong hẻm, giống y đúc.”  


“Con nói thật đi, có phải đã giấu ba chuyện gì không?”  


Nghe vậy, mí mắt tôi giật mạnh một cái, máu trong người như tuôn hết lên đầu, đầu óc trống rỗng.  


“Rồi sao?” Tôi nghe thấy giọng mình cất lên.  


“Con coi cái mặt con kìa, trắng bệch như tờ giấy, ba chỉ hỏi thử thôi mà.” Lý Tấn cười lộ răng, hai bên má lộ rõ nếp nhăn, xóa đi phần lớn vẻ đáng sợ: "À đúng rồi, hôm nay người bên khu phố tới nói tìm được cho ba một công việc bảo vệ, khá nhẹ nhàng. Con sắp thi đại học rồi, sau này khỏi phải đi làm thêm nữa, ba nuôi con.”  


Tôi đứng trơ ra một chỗ, sững sờ chẳng nói chẳng rằng.  


Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: nếu để Lý Tấn biết… nếu để ông ta biết giữa tôi và Thẩm Từ có quan hệ, thì tôi phải làm sao.  


Không nhớ mình đã về phòng bằng cách nào.  


Chỉ khi ngồi xuống giường, cơ thể thật sự chạm vào vật cứng, tôi mới dần dần hoàn hồn.  


May mà hôm đó Thẩm Từ luôn quay lưng về phía Lý Tấn, vậy nên ông ta chỉ nghi ngờ, chứ không dám hành động gì cụ thể.  


Tôi khẽ bật cười, cười đến thê lương, ôm gối ngồi co mình lại nơi góc giường, tự cuộn tròn thành một nhúm nhỏ.  


Khoan đã, đầu óc hơi chậm một nhịp, vừa rồi Lý Tấn nói… ông ta muốn nuôi tôi đi học sao?  

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo