Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu không có đống rắc rối nhà họ Lý, tôi nghĩ mình sẽ không chút do dự mà gật đầu.
Nhưng không ai có nghĩa vụ gánh vác cái hố đen tài chính không đáy cho bạn đời cả, tôi hiểu điều đó rất rõ, thế nên tôi không muốn kéo Thẩm Từ xuống vũng bùn này.
Thẩm Từ có thể ngạo nghễ đứng cao, có thể tự do tự tại, có thể kiêu ngạo và bất cần, có thể không thèm để tâm đến bất kỳ ai hay điều gì.
Chỉ duy nhất không thể bị người khác lôi kéo, lợi dụng.
Tôi mạnh tay đẩy anh ra, lật chăn đứng dậy, cầm lấy chứng minh nhân dân trên bàn rồi lạnh lùng dội cho anh một gáo nước lạnh: “Không được.”
Không khí trong phòng lập tức tụt xuống đóng băng.
Anh chống trán, hàng mi dài khẽ run rẩy, cười tự giễu: “Như này là thế nào đây.”
Chiều hôm sau, tôi vừa kết thúc một cuộc họp thì nhận được tin nhắn WeChat từ trợ lý của Thẩm Từ.
[Cô mà không đến xem thì anh ấy bị sốt cháy người luôn đấy.]
Dưới dòng chữ là một bức ảnh nhiệt kế hiển thị 39 độ.
Tôi nghiến răng, cứng rắn nhắn lại: [Tôi không phải bác sĩ, tìm tôi vô ích.]
[Cô thật độc ác, anh Thẩm đúng là mù mắt mới thích cô.]
Tôi lập tức tắt WeChat, không thấy thì tâm cũng không phiền.
Nhưng cuối cùng vẫn không yên lòng, cả buổi chiều đầu óc cứ lơ lửng, bản thảo tin tức viết ra liên tục mắc lỗi rõ rành rành.
Đồng nghiệp ở bàn bên còn cố ý trêu chọc: “Làm việc không tích cực, tư tưởng có vấn đề rồi nha.”
Tôi gượng cười đối phó.
Đến tối, tôi vừa từ phòng tắm bước ra thì điện thoại của Thẩm Từ gọi đến.
“Giang Sở.” Giọng anh như ngâm trong men rượu, khàn khàn lộ rõ vẻ say xỉn: "Anh uống say rồi, em đến đón tôi được không?”
Tôi bất giác siết chặt tay, lo lắng hỏi: “Không phải anh vẫn còn sốt sao?”
Anh bên kia khẽ cười, đầy vẻ buông thả: “Chắc là vậy, tôi cũng không rõ nữa.”
Im lặng vài giây, cuối cùng tôi nghiến răng hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Ở đâu à?” Anh lặp lại câu hỏi, phản ứng có chút chậm chạp: " Quán Bar Westin.”
Quả nhiên là ở quán bar, tôi nặng nề thở hắt ra.
Tôi cầm chìa khóa, gọi xe đến địa chỉ anh nói.
Vừa bước vào quán, khói thuốc lượn lờ, ánh đèn đủ màu sắc chiếu lên sàn nhảy, phản chiếu gương mặt mơ màng của đám người đang chìm trong tiếng nhạc.
Tôi đi vòng quanh tìm kiếm, cuối cùng thấy được Thẩm Từ ở một góc khuất.
Anh ngồi cùng một nhóm bạn, đang chơi bài.
Tôi mím môi, tâm trạng rối bời bước đến.
Thẩm Từ ném ra một lá bài, nhích vào bên trong một chút, ra hiệu tôi ngồi xuống.
Có những ánh mắt đánh giá, dò xét của đám bạn anh cứ dán chặt lên lưng tôi, khiến tôi vô thức ngồi thẳng lưng, động tác cứng ngắc ngồi xuống cạnh Thẩm Từ.
“Giới thiệu chút.” Thẩm Từ tung ra một lá bài, lông mi cụp xuống, giọng điệu nhàn nhạt lười biếng: "Người con gái tôi đã thích suốt mười năm, Giang Sở.”
Người đàn ông ngồi đối diện tôi gật đầu như đã hiểu: “Nếu không phải hôm nay cậu dẫn cô ấy đến, tôi cũng sắp nghi cậu có gu đặc biệt rồi đấy.”
“Biến đi!” Thẩm Từ đá một cú vào chân anh ta: "Tôi rất bình thường, đàng hoàng.”
Ngay lập tức có người thức thời đổi giọng, gọi một tiếng “chị dâu”.
“Đừng gọi bừa.” Thẩm Từ dựa người ra lưng ghế sofa, lười nhác nói: "Chưa theo đuổi được đâu.”
Có người bật cười: “Cuối cùng cũng có người trị được cậu rồi.” Rồi quay sang tôi nói: "Giang tiểu thư, cô nhất định phải kiên trì, đừng để cậu ta dễ dàng đắc thủ. Từ nhỏ đến lớn cậu ấm nhà ta muốn gì có nấy, chưa từng nếm trải cảm giác cầu mà không được. Cô phải để cậu ta rèn luyện chút đi.”
“Mồm cậu thôi đi, cậu không nghe cậu ấy vừa bảo thích suốt mười năm à? Khổ mười năm rồi, còn rèn với chả luyện gì nữa?”
“Không nói chuyện này nữa.” Có người thấy sắc mặt tôi không ổn, lập tức đổi chủ đề: "Ba mẹ Giang tiểu thư làm việc ở đâu thế?”
Một đề tài còn tệ hơn, nụ cười gượng gạo trên mặt tôi lập tức đông cứng lại, trong lòng cân nhắc có nên đứng dậy bỏ đi không.
Bỗng nhiên, Thẩm Từ tung toàn bộ bài trong tay lên bàn.
“Chán quá.” Anh co chân lại, khuỷu tay chống lên mặt bàn, dáng vẻ uể oải như một đứa trẻ vô lại: "Không chơi nữa.”
Nói xong, anh trực tiếp kéo tôi đứng dậy, phất tay về phía sau: “ Lần sau gặp.”
Ra đến cửa quán bar, tôi lập tức hất tay anh ra, cười lạnh: “Sốt cao không dứt cái gì chứ? Tôi thấy Thẩm Từ anh khỏe lắm.”
Anh bĩu môi tỏ vẻ ấm ức, trán áp sát vào tôi: “Sờ thử xem.”
Hơi nóng bỏng rẫy áp lên da khiến tim tôi run rẩy dữ dội.
Anh cứ thế dán vào tôi, không hề có ý định rời đi, hàng mi dài khẽ rung, giọng khàn khàn vang bên tai: “Hết ảo rồi sao?”
Tôi không hiểu gì cả.
“Vừa nãy ngồi cùng anh là mấy người đó, hai người nhà có công ty niêm yết, một người lớn lên trong khu đại viện của tỉnh, một người nhà làm du lịch phát triển, gần như độc quyền tài nguyên du lịch cả nước.”
“Giờ biết thân phận họ rồi, em thấy sao?”
“Họ cũng chỉ có hai mắt một miệng, ăn uống ngủ nghỉ cũng phải làm, mấy câu đùa bậy bạ thô tục họ cũng biết nói. Họ sống không cao vời như em nghĩ đâu, chẳng có gì là không thể với tới.”
“Bản chất con người là tính xã hội, điểm khác biệt giữa em và họ, chỉ là quan hệ xã giao mà thôi.”
“Cho nên, Giang Sở, em không có gì phải tự ti cả.”
Gia cảnh nghèo khó, sự khốn khổ từ khi còn nhỏ giống như một cái lồng sắt kín bưng giam cầm tôi, sự tự ti và nhạy cảm hình thành từ thời thiếu nữ khiến tôi khi đối diện với khoảng cách giữa mình và Thẩm Từ chỉ biết lùi bước.
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn lý trí, tỉnh táo mà vạch rõ ranh giới giữa mình và Thẩm Từ.
Nhưng giờ đây, anh lại mạnh mẽ bước qua ranh giới ấy, nắm lấy tay tôi, nói với tôi rằng: tất cả cũng chẳng có gì ghê gớm.
“Em và họ, chỉ là khác nhau ở mối quan hệ mà thôi. Nếu em bằng lòng, tôi muốn dẫn em bước vào cuộc sống của tôi, kết nối với thế giới của họ.”
Anh lùi lại vài bước, dang tay ra, nụ cười vừa ngạo nghễ vừa nhiệt thành: “Giang Sở, em nhìn tôi đi.”
Tôi đứng yên tại chỗ, chăm chú nhìn Thẩm Từ không xa, vành mắt dần dần đỏ hoe.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi như thấy lại chàng thiếu niên mười bảy tuổi, sáng rỡ, kiêu hãnh.
Mười năm trước, người bị ràng buộc trong cái gọi là gia đình nguyên sinh là tôi đây đã thẳng tay từ chối lời tỏ tình dũng cảm của cậu thiếu niên bằng một cái bạt tai.
Vậy còn bây giờ thì sao? Tôi còn muốn tiếp tục bỏ lỡ nữa không?
Trong lòng tôi gần như dao động, có nên thử một lần không, tôi tự hỏi mình.
Vậy thì… thử đi.
Tôi vừa định bước tới thì điện thoại trong túi lại vang lên không đúng lúc.
“A lô, Sở Sở à, bọn tao tới Nam Thành rồi, ba giờ sáng nay đến ga, nhớ ra đón bọn tao đấy.”
Là Lý Tấn.
Tôi nắm chặt điện thoại, một luồng khí huyết như dồn thẳng lên đỉnh đầu.
“Tôi không phải đã chuyển tiền cho các người rồi sao, đến làm gì nữa?”
“Nhà đem đi thế chấp rồi, không còn chỗ ở, chỉ có thể tới tìm mày thôi.”
Tôi cúi đầu, lặng lẽ cất điện thoại đi.
Sau đó, tôi giơ tay, gửi tin nhắn cho trợ lý của Thẩm Từ: “Thẩm tiên sinh đang say rượu ở bar Westin, làm phiền cô đến đón anh ấy.”
Tôi nhắm mắt lại, bước về phía anh. Vì men say, ánh mắt anh long lanh rực rỡ, đẹp đến nao lòng.
Anh cúi đầu nhìn tôi, nụ cười thỏa mãn nở trên môi, trong mắt đen nhánh thuần khiết.
Tôi nhón chân, khẽ chạm lên đôi môi lạnh nhạt của anh như chuồn chuồn lướt nước, rồi nhanh chóng rút lui, lùi về sau.
“Đừng quậy nữa.” Tôi nói: "Tôi đã nhắn cho trợ lý của anh, lát nữa cô ấy sẽ đến đón, tôi đi trước đây.”
Tôi nhìn thấy ánh mắt anh dần dần vụn vỡ, hy vọng trong đáy mắt bị từng chút từng chút bóc trần, có thứ gì đó trong khoảnh khắc ấy hoàn toàn sụp đổ thành tro bụi.
Cận Tết, khách đến nhà hàng Xuân Hoa ngày càng thưa thớt.
Chiều ba mươi Tết, ông chủ đưa luôn mấy tháng lương cho tôi.
“Chúc mừng năm mới, Sở Sở. Mong năm mới em học hành tấn tới, thành tích ngày một đi lên.”
Vừa nói, ông ấy lại đưa thêm cho tôi một bao lì xì dày cộm.
Tôi cầm lấy bao lì xì, chỉ cảm thấy kinh ngạc và được ưu ái đến mức không biết có nên nhận hay không.
Ông chủ vung tay bảo: “Cầm đi, Tết nhất rồi, mua cho mình bộ đồ mới.”
“Còn nữa, sang năm có lẽ quán sẽ không mở nữa. Mẹ tôi bệnh rồi, năm sau tôi phải về quê chăm bà. Nói trước để em chuẩn bị tâm lý.”
Gặp gỡ rồi chia ly, cũng là lẽ thường ở đời.