Rời Đông, Còn Lại Niềm Thương - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi không đáp, quay người đi lấy món khác.


Anh ta bỗng nổi điên, đứng bật dậy kéo tôi vào lòng. Tôi hoảng sợ chết điếng người, nhưng sức tôi vốn dĩ đã yếu không vùng ra nổi, đành mặc kệ anh ta lôi tôi lại gần.


Hơi thở nồng nặc mùi rượu của anh ta phả lên mặt tôi, suýt chút nữa khiến tôi nôn tại chỗ.


Ông chủ đang bận dưới bếp, xung quanh người qua kẻ lại, nhưng ai nấy đều lạnh lùng đứng nhìn trò vui, không một ai chịu bước ra giúp đỡ tôi.


Đúng lúc ấy, một chai bia màu xanh đột ngột bị đập vỡ trên đầu anh ta, anh ta một lúc sau mới giật mình đưa tay lên sờ đầu mình, chỉ thấy bàn tay đầy chất lỏng nóng hổi màu đỏ.


Ngay sau đó, chân anh ta khuỵu xuống, ngã gục ra đất.


Bóng dáng Thẩm Từ từ từ hiện ra phía sau.


Thiếu niên mặc áo thun trắng, quần đen, ngón tay thon dài, cầm nửa vỏ chai bia, từ trên cao nhìn xuống gã đàn ông đang nằm dưới đất.


Một trời một vực.


Trong mắt Thẩm Từ tràn đầy sự chán ghét.


Gã đàn ông nằm dưới đất lấy tay ôm đầu, giật giật chân mấy cái, lắp ba lắp bắp mãi mới nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Mày là ai?”


“Tao là ba mày.”


Thẩm Từ hung dữ quăng ra câu đó.


Sau đó lấy từ túi ra một cái ví da màu đen, rút ra mấy chục tờ tiền giấy màu đỏ ném thẳng vào mặt anh ta: “Tự đi bệnh viện đi, không đủ thì tới nhà họ Thẩm báo tên tao mà lấy.”


Gã đàn ông vội vàng ôm tiền, kéo theo đồng bọn nhanh chóng chạy khỏi đây.


Thẩm Từ thu lại ánh mắt, cả người như rũ bỏ khí lạnh, mỉm cười nhìn tôi, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn đáng yêu, vui vẻ nói: “Làm xong rồi thì qua ăn với bọn tôi nhé.”


Thẩm Từ lại quay về ngồi cùng đám con trai, bọn họ ngồi quanh chiếc bàn thấp hình vuông ngay trước quán, vừa ăn vừa cười đùa ầm ĩ.


Tôi quay lại trong quán, thắt tạp dề rửa bát rửa đũa, chỉ cách anh một tấm kính, nhưng lại như cách cả một thế giới.


Ông chủ ghé đến hỏi tôi: “Em quen cậu ấy à?”


Tôi đặt bát đũa đã rửa xong vào tủ khử trùng: “Chỉ là bạn học thôi.”


“Ài, tôi còn tưởng em với cậu ấy có gì chứ, nhưng nghĩ lại, nếu thật sự có gì, thì giờ em đâu còn đứng đây rửa bát.”


“Ừm, cậu ấy lợi hại lắm à?”


“Em là bạn học cậu ấy mà không biết à? Nhà họ Thẩm ở Nam Thành, thuộc hàng đại gia đứng đầu trong nước, làm ngành điện tử cao cấp. Đám con trai ngồi cạnh cậu ấy, nhà nào cũng toàn siêu giàu, hôm nay thấy mấy cậu ấm này đến quán tôi, đúng là làm quán nhỏ này nở mày nở mặt.”


Nói ra thì xấu hổ, tôi thầm thích Thẩm Từ lâu như thế, mà chưa từng biết gia cảnh anh tốt đến vậy.


Vì thế nên Thẩm Từ với gia thế như thế, chắc cả đời cũng không biết, xấp tiền mà anh đã tiện tay ném ra, là số tiền tôi phải làm quần quật nửa năm mới kiếm được.


Tôi và Thẩm Từ dần trở nên thân thiết hơn.


Quán nướng vì làm ăn không tốt nên đóng cửa, tôi lại rơi vào cảnh phải tìm việc mới.


Thẩm Từ biết chuyện, liền chủ động nói muốn tôi kèm học cho anh, một tiếng trả công một nghìn.


Tôi cầm tờ bảng điểm thi cuối kỳ mới nhất của anh, dở khóc dở cười.


Toán, tổ hợp tự nhiên đều đứng nhất khối, anh muốn tôi dạy cái gì?


Thẩm Từ thì chẳng coi là chuyện gì to tát, nói như lẽ đương nhiên: “Còn môn Văn bị kéo tụt mà?”


Tôi bướng bỉnh đẩy tay cậu thiếu niên đang chìa ra, không biết là đang an ủi anh, hay đang tự an ủi chính mình: “Không sao đâu, tôi tự tìm được mà. Dạo này cậu bận thi đấu Vật lý, đừng lo cho tôi.”


Ánh mắt lo lắng của anh lại rơi lên mặt tôi: “Giang Sở.”


Tôi giả vờ thoải mái nhún vai, ngồi bên cạnh anh trên chiếc ghế dài ven sông, ngẩng đầu nhìn mặt nước lấp lánh ánh sáng: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”


8  


Giãy giụa thoát ra khỏi giấc mơ, tỉnh dậy thì trời đã gần tối.  


Phản xạ đầu tiên sau khi lấy lại ý thức là với tay mò chiếc điện thoại dưới gối, trên màn hình hiện lên sáu cuộc gọi nhỡ từ ba tôi.  


Trong lòng trào lên một cơn khó chịu, tôi lạnh lùng ném điện thoại sang một bên.  


Cuối cùng vẫn không nuốt trôi cơn giận này, tôi vẫn chuyển cho ông ta sáu nghìn tệ.  


[Lần cuối cùng. Lần sau còn đến đòi tiền nữa thì tôi sẽ cầm dao liều chết với ông.]  


Dù đã thoát khỏi giấc mơ, nhưng cảm giác xé toạc và nghẹt thở mà nó mang lại vẫn như một tấm lưới trùm chặt lấy lòng tôi, mãi chẳng xua đi được.  


Tôi dứt khoát cầm ví và chìa khóa xuống lầu, tính đi ăn gì đó lót dạ trước đã.  


Trong lúc đứng chờ món cơm rang, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ tổng biên tập.  


“Tiểu Sơ, bên đạo diễn có sự cố với máy tính, nội dung buổi phỏng vấn sáng nay với Thẩm Từ bị mất sạch rồi.”  


Trên trời sấm sét vang rền, vài tia chớp tím lóe lên, ngay sau đó là cơn mưa như trút nước, từng giọt mưa to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống mặt đất.  


Tôi đứng ở cửa, dửng dưng nhìn những giọt mưa bắn tung tóe dưới chân: “Bây giờ phải làm sao?”  


“Lãnh đạo phát hiện dường như Thẩm tiên sinh có hứng thú với em, nên muốn em đứng ra sắp xếp lại một buổi phỏng vấn khác.”  


“Nếu tôi không đồng ý thì sao?”  


Đối phương im lặng rất lâu, lạnh lùng buông một câu: “Bây giờ việc đâu dễ kiếm, em tự cân nhắc đi.” rồi cúp máy luôn.  


Tôi gọi lại: “Tổng biên tập, giờ vấn đề không phải là tôi có chịu ra mặt hay không, mấu chốt là rõ ràng do đạo diễn làm hỏng, tại sao lại bắt tôi đi dọn đống lộn xộn này?”  


“Em đừng nói lắm lời với tôi, em chỉ cần trả lời: làm hay không làm?”  


“Không làm.”  


“Bộp” điện thoại bị cúp ngang.  


Tôi đứng trước cửa kính của quán, mệt mỏi thở ra một hơi.  


Cái quán này nằm ngay trên con đường thương mại sầm uất nhất khu Nam Thành, đối diện là màn hình điện tử lớn, một trong những biểu tượng của thành phố này.  


Trên màn hình đang chiếu đoạn VCR cảnh Thẩm Từ và đội nghiên cứu khoa học của anh đang tiến hành thí nghiệm.  


Thẩm Từ có nét mặt rất thu hút, nhìn trên màn hình lớn lại càng bắt mắt, thêm dáng người cao ráo, giữa một đám đông, anh nổi bật như sao sáng.  


Bên cạnh tôi, một cô gái đang ăn cơm gọi video với bạn, khi thấy Thẩm Từ hiện lên trên màn hình ngoài trời, lập tức quay camera hướng về phía đó cho bạn mình xem: “Má ơi, cậu nhìn cái anh kia đẹp trai dữ thần luôn á.”  


“Cô gái, cơm rang của cô đây.”  


Ông chủ cười tươi đưa cơm cho tôi từ phía sau: “Cô gầy quá đó, lần nào tới cũng chỉ gọi mỗi cơm rang, đến xúc xích cũng không nỡ thêm.”  


Tôi nhận hộp cơm, theo thói quen giấu đi: “Tôi không thích ăn xúc xích.”  


Cầm hộp cơm được gói kỹ ngồi xuống chỗ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đành cúi đầu gọi lại cho tổng biên tập.  


“Xin lỗi tổng biên tập, ban nãy tôi lỡ lời, vừa cúp máy xong là tôi đã hối hận rồi, mong anh đừng để bụng. Còn chuyện anh nói lúc nãy, tôi sẽ cố gắng thu xếp.”  


Tổng biên tập nhanh chóng gửi WeChat của trợ lý Thẩm Từ cho tôi, nhưng phản ứng của bên đó thậm chí có thể nói là lạnh nhạt.  


[Thẩm tiên sinh dạo này bận, không có thời gian.]  


[Làm ơn nói lại giúp tôi một lần nữa đi, làm ơn đó, nếu không gặp được anh ấy thì tôi có thể sẽ mất việc thật đấy.]  


[Liên quan gì đến chúng tôi?]


Ngay sau tin nhắn đó, đối phương lập tức gửi thêm cho tôi một tấm ảnh.  


Trong ảnh, Thẩm Từ nằm ngửa ở hàng ghế sau của xe thương vụ, nhắm mắt nghỉ ngơi, đôi lông mày rậm nhíu chặt lại, trông như đang bị điều gì đó quấy rầy trong giấc mơ.  


[Thẩm tiên sinh đã rất mệt rồi, làm ơn đừng làm phiền chúng tôi nữa.]  


Tôi gọi điện lại, vừa kết nối liền bị cúp ngang.  


Biết không còn hy vọng phỏng vấn anh, trong lòng tôi cũng nổi giận, tắt máy luôn, xách hộp cơm rang mở cửa đi thẳng ra ngoài.  

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo