Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cơn mưa này đến thật tàn bạo, tôi vừa bung ô ra thì khung ô đã bị gió giật gãy, gần như chỉ trong tích tắc, mưa lớn như trút nước xối thẳng vào người tôi, ướt sũng từ đầu tới chân, ngay cả hộp cơm rang được bọc kỹ lưỡng cũng chẳng giữ được.
Tôi dứt khoát buông xuôi, ô và hộp cơm đều ôm chặt trong lòng, cứ thế dầm mưa chạy một mạch về nhà.
Sáng hôm sau, tôi bị cuộc gọi “sát thương” từ tổng biên tập đánh thức.
“Em bị gì vậy? Đi làm trễ năm phút, tháng này khỏi có thưởng chuyên cần.”
Tôi vật vờ bò dậy khỏi giường, đầu óc mơ màng choáng váng, vội vã chạy tới công ty.
Không ngờ tổng biên tập lại lật mặt nhanh như lật bánh tráng, đứng ngay trước phòng nghỉ kéo tay tôi một cách thân thiện, phá lệ khen một câu:
“Tiểu Sơ à, lần này làm tốt lắm, mới dặn hôm qua mà nay đã làm xong cho tôi rồi, thưởng! Nhất định phải thưởng thêm cho em!”
Vì bị cảm nên đầu tôi phản ứng chậm chạp, còn đang lờ đờ suy nghĩ ý trong câu đó thì cánh cửa phòng nghỉ đột ngột bật mở.
Tôi hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý, chạm thẳng vào đôi mắt đào đen láy kia.
“Ôi trời, thật ngại quá, lại để ngài phải đích thân đến đây một chuyến.” Tổng biên tập vội vỗ tay, tiến lên giảng hòa như thể không có kẽ hở nào: "Ban đầu là định để Tiểu Sơ dẫn cả đội qua bên đó.”
Thẩm Từ nghiêng người dựa vào khung cửa, hờ hững nhấc mí mắt, liếc tổng biên tập một cái đầy thờ ơ.
Tổng biên lập tức đổi giọng: “Hai người cứ tiếp tục, tôi không làm phiền nữa.”
Tôi tiễn anh ta bằng ánh mắt, rồi từ trong túi lấy ra bảng tên còn chưa kịp đeo, tùy tiện quàng lên cổ, xoay người đi trước.
“Thẩm tiên sinh, mời đi lối này.”
Hai người im lặng một trước một sau đi một đoạn, đến cửa phòng phỏng vấn, tôi đặt tay lên tay nắm cửa, vừa định nhấn xuống, thì một bàn tay xương khớp rõ ràng từ phía sau phủ trọn lên mu bàn tay tôi.
“Giang Sở, hôm qua em định nói gì với tôi?”
Ánh mắt tôi dừng lại trên bàn tay trắng trẻo thon dài ấy, khẽ nhếch khóe môi: “Không có gì cả.”
Buổi phỏng vấn vừa kết thúc, trợ lý của Thẩm Từ liền đẩy cửa bước vào.
Cô ta tự nhiên ngồi xuống cạnh anh, thân mật xác nhận lại lịch trình tiếp theo.
"Anh Thẩm, lát nữa viện trưởng sẽ mời anh dùng cơm, mong anh nhất định thu xếp thời gian. Bữa này rất quan trọng, xin anh đừng tùy hứng như sáng nay nữa OK?"
"Còn nữa, sáng nay lẽ ra anh phải đến dự hội nghị học thuật của giáo sư Lý, anh đột ngột vắng mặt và thay đổi lịch trình khiến tôi vô cùng khó xử đấy。"
"Sao trước đây tôi không phát hiện anh có sở thích dọn dẹp mớ hỗn độn giùm người khác vậy nhỉ。"
Vừa nói, cô ta vừa liếc tôi một cái đầy ẩn ý.
Làm công ăn lương, phải học cách trở thành một “tấm khiên chịu trận” chuẩn chỉnh.
Tôi không muốn khiến lãnh đạo đài bị khó xử, sắp xếp lại đạo cụ xong thì đứng trước mặt hai người, hơi cúi người một cái:
"Cảm ơn hai người hôm nay đã đến, thật sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa."
"Còn muốn có lần sau à?" Cô gái đột nhiên cao giọng, được đà lấn tới: "Bọn tôi đến đây hôm nay là đã nể mặt cô lắm rồi, nếu không phải tối qua cô cúi đầu khúm núm năn nỉ tôi trên WeChat, tôi thì"
"Mạnh Thịnh Đồng." Thẩm Từ lạnh giọng ngắt lời, liếc cô ta một cái đầy cảnh cáo: "Chú ý thân phận của cô."
Đạo diễn phía sau gọi tôi qua xác nhận bản phỏng vấn, tôi khẽ gật đầu với hai người rồi xoay người rời đi.
Vừa xoay lưng, trước mắt đột nhiên tối sầm, giây tiếp theo, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống đất.
Sau đó thì mất hoàn toàn ý thức.
9
Tỉnh lại lần nữa, tôi phát hiện mình đang ở trong một căn hộ cao cấp xa lạ được trang trí tối giản mà sang trọng.
Ngoài cửa sổ, bầu trời mờ tối bao trùm cả thành phố, vô số tòa nhà cao tầng sừng sững, dòng sông lặng lẽ trôi qua trước tòa nhà. Ánh đèn đêm bắt đầu lên, những chấm sáng li ti xuyên qua ô cửa kính sát đất, phản chiếu lấp lánh trên sàn gỗ.
Ga trải giường màu xám tro, hương gỗ đắng nhè nhẹ phảng phất trong không khí, tất cả đều ngầm tiết lộ thân phận của chủ nhân căn phòng.
Tôi mò lấy điện thoại, thấy WeChat có hơn chục tin nhắn chờ xử lý.
Vừa mở một khung trò chuyện, điện thoại đã bị cuộc gọi của Lý Tấn chen ngang.
Sau nhiều lần tôi tắt máy không nghe, ông ta chuyển sang nhắn tin.
[Em trai mày đánh nhau ở trường, đánh người ta phải nhập viện, người ta đòi bồi thường ba vạn, tao thật sự không còn tiền nữa, mày còn bao nhiêu,thì chuyển trước chút được không?]
Tôi giả vờ như không nhìn thấy, nhưng chỉ một giây sau, Lý Tấn đã gửi cho tôi địa chỉ công ty.
[Mày đang làm ở đây đúng không? Tối nay không chuyển thì mai tao đến tận công ty gặp.]
Tôi chết lặng nhìn chằm chằm dòng địa chỉ, không thể tin nổi ông ta đã lần ra nơi tôi làm việc. Đốt ngón tay trắng bệch siết chặt thành nắm, run nhẹ vì quá căng thẳng.
Cuối cùng, tôi vẫn phải cúi đầu nhận thua.
Tôi gọi cho ông ta, chẳng buồn nói gì.
Đầu dây bên kia thao thao bất tuyệt kể lại quá trình con ông ta gây chuyện.
Cho đến khi ông ta nói xong, tôi mới nghiến chặt răng, gần như cầu xin: "Ba, ba để cho con một con đường sống được không?"
“Ba cần tiền sinh hoạt, con đưa. Con trai ba cần học, con lo. Ba cần nhà, con sẽ dọn đi.”
"Tiếp theo, ba còn muốn con làm gì, một lần nói hết đi."
“Nếu ba muốn con phát điên hay chết, ba chỉ cần nói, con sẽ làm ngay.”
Đối phương không những không vì sự nhún nhường của tôi mà lui bước, ngược lại còn được đà lấn tới: "Tao không cần mày chết, cũng không cần mày phát điên, tối nay không xoay được ba vạn, mai tao đến công ty mày làm ầm lên, mày tự cân nhắc đi."
Ông ta cúp máy. Tôi ôm chân ngồi trên giường, ngẩng đầu lên, dùng ngón tay lau nước mắt mãi không ngừng.
Tôi bật WeChat, gửi tin nhắn hỏi vay tiền đồng nghiệp.
Chờ rất lâu, nhận lại hoặc là sự im lặng, hoặc là lời từ chối khéo.
Chỉ có bạn thân đại học Lục Dĩ Trạch âm thầm chuyển cho tôi một vạn.
[Sở Sở, tháng này tớ còn phải trả tiền vay nhà với tiền thuê, số này cậu cầm tạm, mấy hôm nữa tớ cố gom thêm cho cậu.]
Lục Dĩ Trạch cũng chỉ là một người bình thường, quê ở nông thôn, dựa vào chính mình thi đậu đại học.
Sau khi đi làm, cuộc sống cũng trầy trật vô cùng.
Tôi trả tiền lại cho cậu ấy.
Tắt màn hình điện thoại, ôm chân ngồi thẫn thờ trên giường rất lâu.
Cuối cùng, tôi hạ quyết tâm.
Chân trần bước xuống giường, mở cửa, rút tai nghe của Thẩm Từ đang chơi game.
Trò chơi bị gián đoạn, anh hơi nhướng mày, ngẩng mắt nhìn tôi đầy nghi hoặc.
“Có thể…” Tôi quay đầu, không dám đối diện với ánh mắt anh. Nhận ra như vậy là thiếu thành ý, tôi buộc bản thân nhìn thẳng vào mắt anh.
Tự tôn và kiêu hãnh gần như vỡ vụn, mặc cảm và tủi nhục vô tận hoành hành ngang ngược.
Tôi ấp úng: "Có thể cho tôi mượn hai vạn bốn được không? Ngày 15 tháng sau tôi có lương sẽ trả anh."
Chỉ cần anh nói một câu không, hoặc hỏi tiền dùng làm gì, tôi sẽ lập tức xin lỗi vì sự đường đột của mình.
Thẩm Từ tháo tai nghe trên cổ đặt lên bàn.
Anh xé một tờ giấy trắng, phẩy tay viết lên đó hai dòng.
Một tờ giấy vay nợ ba vạn, kỳ hạn một tháng.
Tôi sững sờ, cuống quýt giải thích: "Không cần nhiều vậy đâu, tôi vẫn còn một ít tiền……"
“Rồi sau đó thì sao?”
"Hả?"
Tôi ngơ ngác cả người, không hiểu ý anh.
Thẩm Từ đứng dậy, vây tôi vào giữa anh và bàn máy tính trong không gian nhỏ hẹp.
Anh hơi cúi người, ánh mắt ngang tầm tôi, thần sắc lãnh đạm mà lười biếng.
Ánh nhìn sâu thẳm kia như thể đã nhìn thấu tất cả.
"Em đưa hết tiền cho ba em, vậy tháng này em ăn gì? Nước sôi chấm bánh bao? Dưa muối ăn cơm trắng? Hay là mỗi ngày luộc mì trắng ăn với nước lọc?"
Giọng anh lạnh lạnh, nhưng hơi thở phả ra khi nói lại nóng rực như thiêu đốt.
"Giang Sở, chính em hãy tự tính xem em đã vì bọn họ mà từ bỏ bao nhiêu, em còn định nhường nhịn đến mức nào nữa?"
"Em tính là…" Anh nghiêng người lại gần hơn, hàng mi gần như chạm vào mi tôi, trong mắt là sự tỉnh táo sáng suốt, từng chữ từng chữ hỏi dồn: "Muốn để bọn họ ép em đến chết sao?"