Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
01
Phòng nghiên cứu và phát triển mời một nhân tài lớn đến nên đã tổ chức tiệc đón tiếp các phòng ban, nhưng cuối cùng vị nhân tài đó lại có việc nên không đến.
Thế là nó trở thành buổi liên hoan công ty.
Mọi người uống s ay m èm, mũi dùi ch ĩa th ẳng vào các cô gái độc thân xinh đẹp như hoa.
Đến lượt tôi, ai cũng biết tôi có một người bạn trai cũ luôn được treo trên cửa miệng.
Không biết ai kh ơi m ào, mọi người đều hỏi tôi: "Bạn trai cũ có điểm nào khiến cô nhớ mãi không quên vậy?"
Tôi nhìn một vòng các đồng nghiệp nam đang dán mắt chằm chằm vào tôi với vẻ "h ổ đ ói", nghiêng đầu cười khẽ: "Sự si tình?"
Mọi người đều bật cười: "Si tình mà cô vẫn chọn chia tay à?"
Tôi: "Chắc là do anh ta si tình với tất cả mọi người chăng?"
Không khí ngưng đọng ba giây, sau đó cả phòng cười ồ lên.
Ngay cả Tổng giám đốc Phong cũng chỉ tay vào tôi, lắc đầu bật cười.
Trần Kiến, người đàn ông trung niên lâu năm trong phòng nghiên cứu và phát triển, còn dẫn đầu tr êu ch ọc tôi.
Thẳng thừng nói rằng trò chơi chữ sau này mấy người làm bên content không nên tham gia, vì hoàn toàn không đủ tầm để đọ lại được.
Không khí đang sôi nổi, cánh cửa phòng riêng từ bên ngoài được đẩy ra.
Tôi ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt sẫm màu quen thuộc.
02
Tổng giám đốc Phong và ông Trần Kiến khúm núm đứng dậy tiếp đón người đến.
Tôi nhìn bóng dáng cao ráo, chân dài, mặc vest bên trong, áo gió dài khoác trên cánh tay… Đây chẳng phải chính là bạn trai cũ Sở Hồi của tôi đã chia tay hơn hai năm nay sao?
Bỗng dưng tôi cảm thấy mình đã uống quá nhiều nên sinh ra ả o gi ác.
Không phải Sở Hồi trở về nhà ở phương Nam rồi ư, sao anh ta lại xuất hiện ở phương Bắc?
Không phải anh ta về nhà kế thừa gia nghiệp sao? Sao lại đến công ty chúng tôi rồi?
Lúc này, Tổng giám đốc Phong x ã gi ao xong, liền dẫn Sở Hồi giới thiệu với mọi người: "Đây chính là giám đốc mà phòng nghiên cứu và phát triển chúng ta đã mời về, tên là Sở Hồi, mọi người làm quen nhé!"
Sở Hồi chào hỏi bằng một nụ cười qu yến r ũ khiến bao người s ay đ ắm.
"Xin lỗi, lúc nãy có chút việc bận, may mà cuối cùng cũng kịp."
Anh ta vẫn như trước đây, luôn có thể thu phóng tự nhiên giữa vẻ thanh thoát nhẹ nhàng và sự sôi nổi phóng khoáng, một câu nói nhàn nhạt cũng đủ nắm giữ s inh m ệnh người khác, khiến mọi người sinh ra nhiều thiện cảm.
Mọi người chào hỏi xong, mỉm cười ngồi xuống.
Chỉ có tôi là đứng đực ra đó, nhất thời không cử động được.
Trong mắt tôi chỉ còn lại Sở Hồi.
"Từ Niệm, anh và em chỉ là quen qu a đ ường thôi, anh còn có hôn thê ở nhà chờ kết hôn, anh không thể làm lỡ dở cả đời em được, chúng ta chia tay đi!"
Trong đầu tôi vọng lại lời chia ly đau đớn khôn nguôi vào lần gặp mặt cuối cùng, khi ấy, tôi đã xé đi tấm vé tàu đi phía Nam cùng anh ta, rồi chạy tr ốn trong sự bẽ bàng.
Đến nay chuyện cũng chỉ mới hơn hai năm.
Sở Hồi thấy tôi không ngồi, ánh mắt tự nhiên dừng lại trên người tôi.
Anh ta không hề kinh ngạc, không hề vui mừng, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười nhạt như thường lệ, giọng nói cũng không hề gợn sóng.
"Hứa Niệm, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp!" Tôi cũng tự nghe thấy giọng nói của mình khác xa với tưởng tượng, hóa ra gặp lại nhau, tôi cũng có thể bình thản đến vậy.
Tổng giám đốc Phong hỏi: "Hóa ra Niệm Niệm quen biết Tổng giám đốc Sở à?"
Tôi cúi mắt, cười khẩy: "Quen chứ! Người đàn ông này ấy à, chính là bạn trai cũ 1 8 cm của tôi đấy."
Nói xong, tôi liếc nhìn đợi phản ứng của Sở Hồi.
Tôi thấy rõ Sở Hồi khẽ trầm mắt.
Giọng đàn ông trầm thấp vang vọng trong phòng riêng: "Chào mọi người, xin được giới thiệu lại, tôi chính là bạn trai cũ chỉ đáng giá hai mươi đồng của Từ Niệm."
03
Mọi người cười ồ lên, làm dịu đi sự ngượng ngùng của tân giám đốc nhậm chức, làm tan đi sự gượng gạo của cuộc hội ngộ sau bao ngày xa cách.
"Đến muộn rồi, để xin lỗi, tôi sẽ tự phạt một ly."
Sở Hồi rõ ràng đã nghe lỏm được toàn bộ cuộc trò chuyện ở cửa, dùng những câu chuyện "màu hồng" mà tôi đã kể để phản đòn, dễ dàng kiểm soát toàn bộ cuộc trò chuyện.
Anh ta vẫn luôn là người như vậy, chỉ cần anh ta muốn, hình như không có gì là không làm được.
Ví dụ như việc muốn có tôi!
Chỉ vài lần gặp nhau, đã khiến tôi dễ dàng sa vào cái bẫy ngọt này.
Khi tình cảm nồng thắm, tôi chỉ hận không thể bẻ vụn bản thân rồi hòa tan vào cơ thể anh.
Sở Hồi là mối tình đầu của tôi, anh ta lãng mạn và chu đáo, chưa bao giờ để tôi phải chịu một chút tủi thân nào, bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy tiếc nuối kỷ niệm ngọt ngào ấy.
Nếu không có cuộc cãi vã cuối cùng đó, tôi còn nghi ngờ việc chia tay là một cơn ác mộng của chính mình.
Nhưng không sao cả, tổn thương và đau đớn đều đã qua rồi.
Bây giờ tôi là Từ Niệm, một Từ Niệm kiên cường và bất khuất.
Nếu không thì tôi cũng sẽ không thường xuyên lôi bạn trai cũ ra làm bia đỡ đạn nữa.
Tuy nhiên, tôi vẫn rất tò mò về Sở Hồi, một phú nhị đại có sự nghiệp cần kế thừa, có vị hôn thê cần chăm lo, tại sao lại gia nhập một công ty game mới thành lập của chúng tôi?
"Ôi chao, nước lớn cuốn trôi miếu Long Vương rồi*, nếu tôi sớm biết thì đã để Niệm Niệm đến tiếp Tổng giám đốc Sở từ đầu."
*Chú thích: Ý chỉ người một nhà mà lại gây hiểu lầm, xung đột lẫn nhau
Tổng giám đốc Phong đứng ra hòa giải, Sở Hồi cũng khéo léo và biết cách ứng xử, vài ly rượu xuống bụng, mọi người đã nhanh chóng hòa nhập.
Tôi lặng lẽ uống cạn ly rượu trong tay.
Chị Kiều cùng phòng, nhân lúc rót rượu cho tôi, khuỷu tay khẽ thúc vào tôi thì thầm.
"Tuyệt vời thật, cuối cùng cũng biết tại sao cậu cứ nhắc mãi đến bạn trai cũ rồi, dù sao so với anh ấy thì mấy tên trong công ty mình đúng là đồ bỏ đi, ngủ quen với thần tiên rồi ai mà muốn hạ phàm chứ!"
"Ha!" Tôi ợ một tiếng rượu, cái so sánh này thật là tục tĩu nhưng cũng tao nhã!
Chị Kiều lại hỏi: "Sao cậu lại chịu nhả cực phẩm này ra vậy?"
Tôi cười hờ hững: "Là người ta bỏ tôi đấy chứ!"
Vừa quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt Sở Hồi quét tới.
Chậc!
Đối phương hình như còn khá bất mãn.
Bất mãn cái quái gì chứ!
Chính miệng anh đòi bỏ tôi, còn muốn tôi kể như nào nữa?
Trong lòng tôi điên cuồng chửi bới, nhưng trên thực tế lại đứng dậy, nâng ly rượu về phía Sở Hồi.
"Tổng giám đốc Sở, xin được giới thiệu lại, tôi là Từ Niệm của tổ biên tập nội dung sáng tạo, vừa nãy chỉ là nói đùa thôi, sau này mong anh giơ cao đánh khẽ, để tôi sửa ít bản nội dung hơn, tôi cạn ly, anh tùy ý."
Nói đoạn, tôi ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.
Sở Hồi đứng dậy vươn tay chậm một bước, đành phải nâng ly rượu của mình lên.
Chậm rãi nói: "Không đâu! Tôi mới là người mong được hợp tác với cô."
Tôi gật đầu cười, trái tim không ngừng chìm dần xuống đáy.
Tôi đang nghĩ, những cặp đôi khác chia tay rồi gặp lại, liệu có phải là cảnh tượng khách sáo và xa cách như chúng tôi không.
Nhớ ngày xưa, vào ngày kỷ niệm hai năm yêu nhau.
Sở Hồi không hề để lộ ý định chia tay, tôi đã vắt óc suy nghĩ đêm ngày nên tặng quà gì, cuối cùng cũng nghĩ ra, tôi còn nợ Sở Hồi một lời tỏ tình thật hoành tráng, tôi phải để anh ta biết tôi yêu anh ta nhiều đến mức nào.
Thế là, tôi cùng bạn cùng phòng lên kế hoạch rất lâu, thuê một nhà hát nhỏ, tất cả bạn cùng phòng của tôi đều tham gia, chúng tôi quay những khoảnh khắc yêu đương thành một vở kịch ngắn, hẹn Sở Hồi đến xem.
Nào ngờ, Sở Hồi đến rồi lại nói, Từ Niệm anh có một chuyện muốn nói với em.