Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Anh nói đi!" Lúc đó tôi hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui của mình.
Sở Hồi nắm tay tôi, đứng trước tấm màn được chuẩn bị công phu.
"Niệm Niệm, anh và em chẳng qua chỉ là mối quan hệ qua đường thôi, ở nhà anh còn có hôn thê chờ kết hôn, mối quan hệ của chúng ta không có tương lai, để không làm lỡ dở cuộc đời em, mình chia tay đi!"
Tôi ngây người ra.
Bạn cùng phòng nghĩ thời cơ đã đến, kéo màn xuống, đẩy bánh gato ra, bưng hoa tươi tới.
Đồng thanh chúc mừng: Kỷ niệm hai năm vui vẻ!
Trên màn hình lớn, từng chút từng chút một, lần lượt cuộn tròn những thước phim về ngôi trường chúng tôi cùng theo học, về những kỷ niệm đẹp khi chúng tôi bên nhau.
Nó như một sự mỉa mai vào thời khắc này.
Khoảnh khắc đó, Sở Hồi đã biến tấm chân tình của trở thành trò cười.
"Này! Nghĩ gì mà không phản ứng vậy?" Chị Kiều bên cạnh kéo tôi về hiện thực.
Thấy tôi ngơ ngác, chị cười khẽ hỏi: "Hai người... còn có khả năng nào không?"
Tôi dùng giọng không lớn không nhỏ đáp lại: "Làm sao có thể! Dù sao thì tôi là người không bao giờ quay đầu lại."
04
T Game Tribe.
Một công ty mới được tách ra từ Thiệu Thị, doanh nghiệp hàng đầu thành phố A.
Là một ngành công nghiệp mới nổi lên sau khi thị trường bất động sản gặp khó khăn, chuyên sâu vào lĩnh vực "otaku" của giới trẻ.
Thành lập chưa lâu, nhưng với nguồn vốn có sẵn cùng các đề án game hoàn chỉnh trước đó, đã thử sức với vài tựa game di động hot.
Quyết định dồn lực phát triển một game online mới phù hợp với mọi lứa tuổi, đồng bộ trên cả di động và máy tính.
Chỉ riêng việc xây dựng bối cảnh thế giới giai đoạn đầu đã mất trọn ba năm lên kế hoạch.
Vừa bước vào T Game Tribe, tôi đã bị khung cảnh của trò chơi này thu hút sâu sắc.
Có thể nói, nhờ chìm đắm trong thiết lập ma lực của trò chơi, tôi năm đó mới có thể nhanh chóng thoát khỏi bóng tối của thất tình.
Cách đây không lâu, bộ phận nghiên cứu và phát triển gặp khó khăn trong việc phát triển game, mãi không giải quyết được, nên đã cân nhắc đến việc chiêu mộ nhân tài mới.
Không ngờ người được mời lại chính là Sở Hồi.
Qua một đêm say khướt, ngày hôm sau tôi xin nghỉ, ngủ đến trưa mới đến công ty.
Đúng như dự đoán, Sở Hồi chưa gì đã tìm đến.
"Nói chuyện chút nhé?"
Tôi: "Nói đi!"
Trên nhà hàng tầng mười lăm, tôi và Sở Hồi đã gọi cà phê.
Anh ta hỏi tôi: "Em vẫn chưa có bạn trai sao?"
Tôi không trả lời mà hỏi ngược lại: "Anh giờ đã con cháu đầy đàn rồi nhỉ?"
Sở Hồi hít sâu một hơi: "Niệm Niệm, anh xin lỗi, lúc đó anh không hề biết bạn bè của em đều ở đó..."
"Không sao, nhưng lúc đó đúng là rất mất mặt." Tôi cười nhẹ.
Khiến tôi phải chạy trốn thoát thân, đến tận bây giờ vẫn chưa dám liên lạc với bất kỳ bạn học hay bạn bè nào.
Nghĩ đến đây, tôi lấy điện thoại ra, lần lượt tìm số điện thoại của bạn cùng phòng trong ghi chú, rồi sao chép vào WeChat để thêm bạn.
Sở Hồi đã gặp lại rồi, đâu có lý do gì mà không liên lạc với các bạn tôi ccơ chứ?
May mắn thay, mỗi số điện thoại đều có WeChat tương ứng, chỉ không biết người bên kia có phải là mấy người bạn của tôi năm xưa hay không.
Trong lúc chờ đợi bạn bè chấp nhận lời mời.
Sở Hồi nói: "Niệm Niệm, thật ra anh vẫn chưa kết hôn."
"Sao? Vị hôn thê của anh không cần anh nữa à?" Tôi có chút ác ý hỏi.
"Không phải!" Sở Hồi nói nhỏ, "Là chím anh không muốn kết hôn."
"Ha!" Tôi khép điện thoại lại mà cười khẩy, "Sở Hồi, tôi mới phát hiện anh chính là một thằng khốn nạn! Năm đó rõ ràng biết mình vẫn còn hôn thê chờ kết hôn, mà vẫn cố chấp ở bên tôi, rồi khi bị buộc phải kết hôn thì lại nhẫn tâm chia tay tôi, bây giờ chia tay rồi lại không muốn cưới vị hôn thê nữa?"
"Niệm Niệm!" Sở Hồi vội vàng ngắt lời tôi, "Lúc anh ở bên em anh không hề biết mình còn có hôn thê, em không thể vu oan anh như thế."
"Nhưng chắc chắn bản thân anh biết là việc hôn sự anh không thể tự mình quyết định mà đúng không?" Tôi hỏi.
Ánh mắt Sở Hồi khựng lại, đôi mắt ướt át quả là dễ khiến người ta sa vào.
Tôi luôn biết, mình rất mê vẻ đẹp của Sở Hồi, chỉ là vật đổi sao dời.
Chỉ nghe Sở Hồi xin lỗi, nói rằng anh ta nghĩ mình có thể khác, cả thân hình vạm vỡ cao mét tám lại ngoan ngoãn cúi đầu khiến tôi cuối cùng vẫn là không đành lòng.
"Anh không cần xin lỗi đâu, ít nhất khi ở bên anh tôi đã rất vui, nếu không thì cũng sẽ không nhớ mãi không quên, tự biến mình thành trò cười cho cả công ty."
Nói xong tôi tự bật cười.
Thật ra ban đầu đúng là tôi không thể quên Sở Hồi, nhưng sau này mỗi lần nhắc đến bạn trai cũ đa số đều là để chặn hoa đào.
"Niệm Niệm, anh..."
Sở Hồi còn muốn nói gì đó, tôi trực tiếp ngắt lời anh ấy.
"Sở Hồi, chuyện đã qua thì là đã qua, bất kể lý do thực sự anh vào làm ở T Game Tribe là gì, nhưng anh biết đấy, tôi là người không bao giờ sống trong quá khứ."
Vừa hay tôi nhìn thấy Tổng giám đốc Phong và Trần Kiến vừa vào cửa nhà hàng tìm chỗ ngồi.
Thế là tôi vẫy tay gọi hai người lại, cắt ngang lời Sở Hồi.
Chuyện đã qua thì là đã qua.
Một số chuyện, lời xin lỗi chỉ là thừa thãi, giải thích càng thêm phiền não, còn về gương vỡ lại lành, ha!
Câu nói đó thật là một trò hề!
05
Mọi chuyện nói rõ ra thì không còn sự ngượng ngùng ban đầu nữa, còn Sở Hồi nghĩ gì trong lòng thì tôi không biết.
Mà tôi cũng không muốn biết.
Tổng giám đốc Phong và Trần Kiến liên tục tranh cãi, có một khó khăn về dữ liệu game mà mãi không thể giải quyết được, việc đó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ phát hành.
Sở Hồi nghe xong, nói anh sẽ sắp xếp một người đến vào tuần sau.
Tổng giám đốc Phong sáng mắt lên hỏi ai?
Sở Hồi nói Trương Thiên, Tổng giám đốc Phong cười đến mức mắt híp lại.
Trương Thiên, một nhân vật kiệt xuất trong ngành, bạn học đại học của Sở Hồi, nếu anh ta có thể đến, chắc chắn vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng.
Buổi chiều, Sở Hồi mạnh tay, trực tiếp gửi hàng loạt biện pháp trên hệ thống email nội bộ công ty, yêu cầu các phòng ban tiến hành tổng kết khẩn cấp, tất cả các vấn đề đã bộc lộ từ giai đoạn đầu phải được tổng hợp báo cáo, lập phương án giải quyết.
Sở Hồi còn chủ trương ai phát hiện ra vấn đề, sẽ là người báo cáo.
Trong nhóm sẽ cùng nhau quyết định mức độ lớn nhỏ của vấn đề, có cần họp để giải quyết hay không.
Không như trước đây, các cấp lãnh đạo không phải tất cả đều là chuyên gia trong lĩnh vực này, muốn báo cáo vấn đề thì phải làm báo cáo, vẽ biểu đồ, rồi giải thích, ký duyệt từng cấp, tốc độ thực thi rất chậm.
Việc làm mạnh tay như vậy đã cắt giảm được hơn một nửa khối lượng công việc cho tất cả mọi người.
Cũng khiến những người thích luồn lách, dựa vào việc ký duyệt để nhận công lao không còn chỗ để thể hiện.
Toàn bộ T Game Tribe lập tức trở nên bận rộn, mọi người đều tràn đầy nhiệt huyết.
Sở Hồi, ngoại trừ việc làm người đàn ông của tôi thì không ổn, còn lại anh ta luôn rất hoàn hảo.
Mấy cô gái mới đến bị mê hoặc đến quay cuồng, thẳng thừng nói nếu tôi không muốn thì họ sẽ "tấn công".
Tôi nói: "Tấn công đi tấn công đi, trang chuyện tình này của chúng tôi đã lật qua từ lâu rồi."
Buổi tối các phòng ban làm thêm, gọi đồ ăn khuya, bếp trưởng Lý của khách sạn bên cạnh đích thân mang hộp thức ăn đến.
Mọi người trêu chọc: "Ôi chao, bếp trưởng Lý đến đưa cơm cho Niệm Niệm kìa!"
Lý Trạch Khải, bạn thanh mai trúc mã của tôi, lớn lên cùng một tòa nhà từ khi còn cởi truồng.
Bây giờ là bếp trưởng nổi tiếng của khách sạn bên cạnh, một buổi livestream của cậu ấy có thể bằng thu nhập cả một tháng của tôi.
Mỗi lần mọi người gọi đồ ăn ngoài khi làm thêm, hầu như đều do Lý Trạch Khải mang đến.
Ai cũng biết rằng mọi người đều đồn rằng Lý Trạch Khải từ lâu đã yêu tôi sâu đậm.
Chỉ có tôi biết, thằng cha đó thích đàn ông, đến chỗ tôi đưa cơm giả vờ thâm tình, hoàn toàn là để tự mình chặn mấy người đào hoa.
Đuổi đám đồng nghiệp bu lại, Lý Trạch Khải lập tức đổi sắc mặt.
"Thằng Sở Hồi đâu? Để tao đi đá nó mấy cái cho bõ tức."