Sau khi con gái trùng sinh, việc đầu tiên nó làm chính là nộp giấy trắng trong kỳ thi đại học - Chương 10

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi ôm con gái vào lòng, lạnh lùng bật điện thoại gọi.


Trong máy vang lên giọng cảnh sát: “Chị Tần, vụ việc chị báo án, con gái chị bị giáo viên chủ nhiệm vu khống bôi nhọ, chúng tôi đã bắt được nghi phạm. Điều tra sơ bộ cho thấy, hắn nhận tiền của người khác để cố ý làm tổn hại danh dự con chị.”


“Đoạn video đã bị gỡ xuống, chị yên tâm, pháp luật tuyệt đối không dung thứ cho bất kỳ kẻ nào dựng chuyện hãm hại người vô tội.”


Lúc này Cố Lẫm Xuyên hoàn toàn câm nín, không thể nói được lời nào.


Tôi cất điện thoại, giọng nhàn nhạt: “Được rồi, cùng các người diễn một màn kịch đến tận bây giờ, suýt chút nữa thì quên mất.”


“Trò cá cược này... không phải nên đến lúc công bố kết quả rồi sao?”


“Cô!” Tô Dao trừng mắt nhìn tôi nhưng thân thể lại không có ý định nhúc nhích, càng không có vẻ muốn giao lại cược.


Cô ta quay sang nhìn Cố Lẫm Xuyên với vẻ cầu cứu.


Cố Lẫm Xuyên đứng chắn trước mặt cô ta, khó chịu nhìn tôi: “Thôi đi, chỉ là một trò chơi thôi mà, cần gì phải ép người quá đáng như thế. Mỗi người lấy lại phần mình, xong cho nhanh.”


“Cô ta cũng đâu cược được bao nhiêu. Là mẹ đơn thân, một mình nuôi con đã khó khăn, chẳng lẽ em thật sự muốn ép cô ấy vào chỗ chết sao?”


Suýt nữa thì tôi bật cười thành tiếng.


Kiếp trước, hắn bắt tay với Tô Dao khiến tôi trắng tay nợ nần, tôi và con gái phải đi rửa bát trong khách sạn để trả nợ, sao lúc đó không thấy hắn hỏi xem chúng tôi có bị ép đến đường cùng không?


Tôi nhìn thẳng vào Tô Dao, giọng lạnh như băng: “Nói vậy, cô định giở trò quỵt nợ?”


Cố Lẫm Xuyên nhíu mày lại: “Tần Nguyệt, từ khi nào em trở nên cay nghiệt như vậy? Cô ta đã thua sạch tiền rồi, em có từng nghĩ xem mẹ con họ sau này sống thế nào chưa?”


“Anh thấy bây giờ em thật sự độc ác đến đáng sợ.”


Tôi nhìn hắn với nụ cười nhàn nhạt: “Anh lo cho hai mẹ con họ như vậy, không biết còn tưởng đó mới là con ruột anh đấy.”


Mặt Cố Lẫm Xuyên khẽ biến sắc, lóe lên một tia hoảng loạn. Hắn tức giận quát: “Cô đang nói bậy bạ gì đó hả! Tôi chỉ không muốn thấy cô dồn người ta đến chết, chẳng lẽ cô không sợ báo ứng à?”


“Tôi nói rồi, không có cược gì hết!”


Nhưng quản lý du thuyền đâu dễ bỏ qua, ông ta nhíu mày bước đến trước mặt Tô Dao, lạnh lùng nói: “Cô Tô, các trò cá cược trên tàu chúng tôi không phải trò chơi trẻ con. Trước khi bắt đầu, hai bên đã ký vào bản thỏa thuận rõ ràng.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo