Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Đã cá thì phải chịu, nếu cô cố tình nuốt lời, chúng tôi buộc phải áp dụng biện pháp cưỡng chế.”
Tô Dao không còn chút uy phong nào như trước, chỉ còn lại dáng vẻ yếu ớt như bị bắt nạt, vội vã núp sau lưng Cố Lẫm Xuyên.
Mặt Cố Lẫm Xuyên u ám: “Là tôi cá với cô ấy! Tôi bằng lòng bỏ hết toàn bộ cược, được chưa?”
Người quản lý hơi do dự liếc nhìn tôi.
Quả thật là do Cố Lẫm Xuyên cược với cô ta trước nhưng toàn bộ tài sản đặt cược đều là của tôi.
Thấy vậy, Tô Dao lại bắt đầu đắc ý, nhếch môi châm chọc: “Nói đi cũng phải nói lại, chị à, chị còn chưa nói rõ, một trăm triệu kia chị lấy từ đâu ra thế?”
“Chị cũng có chút nhan sắc đấy, nhưng xã hội bên ngoài vốn rất bẩn, lỡ đâu chị truyền bệnh cho người khác thì thật không hay đâu.”
Nghe đến đây, trong mắt Cố Lẫm Xuyên bùng lên lửa giận, nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm pha lẫn nghi ngờ.
“Đúng là tôi xui tám kiếp mới lấy phải cô! Không chỉ nuôi ra đứa con gái như thế, mà đến cô cũng chẳng biết liêm sỉ, đi xin tiền đàn ông khác.”
Chợt như nhớ ra gì đó, hắn lại lạnh lùng khinh miệt nói: “Cô ngoại tình trước, chờ xuống tàu tôi sẽ ly hôn, để xem cô lấy được gì khi ra đi tay trắng.”
Tô Dao lại đeo viên kim cương vào cổ, lè lưỡi trêu chọc tôi:
“Chị à, dù chị có dùng đủ trò mưu mẹo giành phần thắng thì sao chứ?”
“Dù sao mấy thứ này... rất nhanh thôi cũng chẳng còn thuộc về chị nữa đâu.”
Tôi bình tĩnh nhìn bọn họ: “Các người tính giở trò quỵt nợ thật sao?”
Khóe môi Tô Dao nhếch lên đầy mỉa mai: “Anh Cố đã nói rồi, anh ấy không cần cược của tôi, cô còn muốn bám riết lấy tôi như chó vậy sao?”
“Huống hồ, cho dù có thua thì đã sao? Cô tưởng trò cá cược này là thật à? Chẳng qua là đùa với cô chút cho vui thôi, ai ngờ cô lại tưởng thật.”
“Muốn lấy tiền của tôi? Đừng có nằm mơ!”
Ác ý của cô ta không hề che giấu.
Đúng lúc đó, một giọng nói nghiêm nghị vang lên từ phía sau tôi: “Chưa từng có ai dám quỵt nợ ở chỗ tôi.”
Từ sau lưng tôi bước ra một người phụ nữ trung niên có khí chất xuất chúng, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
“Tôi chỉ đang đi dạo trên boong tàu, không ngờ lại được xem miễn phí một vở kịch thú vị.”