Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc này, cuối cùng Cố Lẫm Xuyên tuyệt vọng. Mặt mày hắn tái mét, níu lấy tay áo tôi: “Vợ ơi, anh không liên quan gì cả, đều là Tô Dao ép anh! Cô ta thấy em từng mang viên kim cương đó nên nhất quyết đòi giống, anh không còn cách nào khác mới lấy cho cô ta.”
“Giờ anh sẽ bảo cô ta xin lỗi em! Dù gì chúng ta cũng là vợ chồng, em không thể tuyệt tình đến vậy được!”
Nghe đến đó, Tô Dao vô cùng chấn động, cô ta lập tức hét lên the thé: “Mỗi lần anh đến nhà tôi ngủ qua đêm thì sao không nói là tôi ép anh? Vậy... vậy con trai không phải của anh chắc? Tôi nuôi nó từng ấy năm, chẳng lẽ anh không phải đàn ông?”
Mắt Cố Lẫm Xuyên đỏ rực, giận dữ gào lên: “Ai bảo cô nhất quyết phải sinh ra nó? Những năm qua tôi đối xử tệ với mẹ con cô sao? Nhà và xe không phải đều là tiền tôi lấy từ công ty của Tần Nguyệt để mua cho hai người sao?”
Lúc hắn nhận ra mình đã lỡ lời thì đã muộn, chỉ biết tái mặt nhìn tôi.
“Vợ ơi, anh không cố ý đâu, anh biết mình sai rồi. Anh thề sẽ trả lại hết số tiền đó.”
“Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em biết rõ anh yêu em mà... Cho anh một cơ hội nữa được không?”
Tôi lạnh lùng nhìn màn “chó cắn chó” này, cười nhạt: “Yêu tôi? Cho nên mới khiến tôi tán gia bại sản? Cùng người khác cấu kết đánh cắp điểm số và cả tương lai của con gái tôi à?”
“Thứ tình yêu đó, tôi không gánh nổi.”
Sắc mặt hắn xám xịt, miệng thì thào:
“Em… em biết hết rồi sao? Anh chỉ… chỉ không muốn con gái phải rời xa gia đình thôi. Con gái học nhiều để làm gì? Anh có thể nuôi nó cả đời mà…”
“Giờ em đưa anh vào tù, chẳng lẽ muốn con bé không có cha sao?”
Nghe hắn mặt dày nói ra mấy lời động trời như vậy, tôi chẳng chút nể nang giơ tay tát thẳng vào mặt hắn.
“Con gái tôi không cần người cha như anh. Không có anh, cuộc đời nó sẽ càng rực rỡ hơn.”
“Và tôi vĩnh viễn sẽ không hối hận.”
Trong tiếng gào thét không cam lòng của Cố Lẫm Xuyên, hắn và Tô Dao bị cảnh sát dẫn lên xe rời khỏi bến tàu.
Tháng chín khai giảng, tôi và mẹ cùng nhau đưa con gái đến đại học nhập học.
Mẹ tôi khẽ thở dài: “Những năm qua mẹ mải mê làm ăn ở nước ngoài, con ở trong nước chịu bao nhiêu uất ức, có trách mẹ không?”
Tôi lắc đầu: “Mẹ không nợ con điều gì cả. Con phải có trách nhiệm với cuộc đời mà mình đã chọn.”
May mắn thay ở kiếp này, mọi thứ vẫn chưa quá muộn.
Bởi hành vi tham ô và biển thủ tài sản với số tiền khổng lồ, Cố Lẫm Xuyên bị kết án tù chung thân.
Còn Tô Dao thì thoát án nhờ mang thai.
Điều khiến tôi bất ngờ là... cái thai ấy lại không phải của Cố Lẫm Xuyên.
Khi biết tin này, thay vì vui mừng thì Tô Dao lại tỏ ra sợ hãi tột độ, thậm chí không muốn rời khỏi trại giam.
Tháng thứ hai sau khi ra tù, cô ta bỗng dưng mất tích.
Tôi chợt nhớ đến cuộc gọi của cô ta với ông trùm chợ đen trên du thuyền ngày hôm đó, trong lòng không khỏi cảm thấy lành lạnh.
Cô ta thật sự nghĩ mình có thể rút lui an toàn khỏi tay những kẻ đó sao? Đúng là ngu ngốc hết chỗ nói.
Tôi không muốn nghĩ thêm về chuyện cô ta sẽ kết thúc ra sao.
Còn con trai của Tô Dao sau khi mất nguồn tài chính thì đã không ngại đi vay để đánh bạc, kết quả trắng tay, nợ ngập đầu.
Lần tiếp theo tôi nghe về cậu ta là tin... cậu ta cũng bị tống vào tù.
Sau đó là những tháng năm yên bình: con gái tôi tốt nghiệp đại học, thi lên cao học, đi làm…
Tất cả những chuyện cũ ấy cũng dần rời xa ký ức.
Chỉ cần con bé vẫn khỏe mạnh, hạnh phúc bên tôi thế là đủ rồi.