Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi suýt thì bật cười vì tức: “Anh mượn đồ của tôi lúc nào, sao tôi không hề biết?”
Cố Lẫm Xuyên quay mặt đi: “Anh chỉ quên nói thôi, có cần phản ứng quá như vậy không?”
“Chẳng qua chỉ là cho cô ấy mượn đeo một chút, có phải không trả đâu. Em đừng keo kiệt thế.”
“Với lại, chẳng phải chỉ là một cái dây chuyền thôi sao? Cùng lắm thì anh mua lại là được. Nói đi, giá bao nhiêu?”
Mẹ tôi lạnh lùng đáp: “Chiếc đó là hàng độc bản tôi đấu giá được ở phiên đấu giá quốc tế, tổng giá trị ba trăm triệu đô la Mỹ.”
Cố Lẫm Xuyên đang định rút thẻ thì tay khựng lại giữa không trung, sắc mặt đỏ bừng như tôm luộc.
“Chỉ là viên kim cương nát, sao lại đắt vậy chứ…”
Tôi cũng có phần bất ngờ, không ngờ chiếc dây chuyền ấy lại có giá đến mức đó.
Mẹ tôi thản nhiên nhấp một ngụm trà, ra hiệu cho trợ lý mang hoá đơn ra.
Khi Cố Lẫm Xuyên nhìn thấy hóa đơn, nét mặt hắn vặn vẹo đến khó coi, một lúc sau mới miễn cưỡng hạ giọng xuống: “Cùng lắm thì trả lại là được chứ gì… Đều là người một nhà, cần gì phải làm căng thế?”
Tô Dao nghe vậy thì không cam lòng, hung hăng trừng tôi một cái.
Khi tháo dây chuyền ra, cô ta bất ngờ buông tay, viên kim cương rơi xuống boong tàu rồi bị cô ta “luống cuống” dẫm lên một cái.
“Thật… thật xin lỗi, tại tôi không giữ chặt…”
Ngay lúc cô ta định cúi xuống nhặt, một cơn sóng lớn bất ngờ đánh tới, sàn tàu rung lắc mạnh, chiếc dây chuyền liền lăn thẳng xuống biển mất hút.
Tô Dao vốn chỉ định làm nhục tôi một trận, nào ngờ tình thế xoay chuyển quá nhanh khiến cô ta đứng ngây ra tại chỗ không kịp phản ứng.
Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên tái nhợt trong nháy mắt.
Hắn cúi đầu trước mẹ tôi, không ngừng xin lỗi. Thế nhưng mẹ tôi hoàn toàn không hề động dung, thậm chí còn không thèm liếc hắn lấy một cái.
Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cơn hoảng loạn, bất chợt quay sang gào lên với tôi: “Tần Nguyệt, em chết rồi à? Nói gì đi chứ! Em thật sự muốn nhìn anh vào tù hay sao?”
Hắn vừa dứt lời liền ôm bụng kêu đau, hắn bị vệ sĩ bên cạnh mẹ tôi tung một cú đấm chí mạng vào bụng.
“Ai cho phép mày ăn nói kiểu đó với tiểu thư?”
Đến khi du thuyền cập cảng, chúng tôi nhìn thấy đội cảnh sát đặc nhiệm mặc đồng phục đang đứng chờ sẵn.