Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn vừa nói vừa định đi lấy laptop nhưng tôi lại chặn hắn lại.
“Tôi chưa đồng ý mà.”
“Tô Dao, nếu cô không đủ tiền theo tiếp thì số tiền cược trước đó phải nộp toàn bộ.” Theo quy tắc cá cược trên du thuyền, bên nào không đủ tiền sẽ bị tính là bỏ cược, đối thủ không cần lật bài cũng có thể trực tiếp lấy toàn bộ tiền cược trên bàn.
Sắc mặt Cố Lẫm Xuyên và Tô Dao đồng loạt cứng lại.
“Tôi thấy thôi đi là được rồi.”
Ánh mắt Cố Lẫm Xuyên lóe lên vẻ lúng túng, mở miệng khuyên nhủ: “Tuy là do cô ta khiêu khích trước nhưng em cũng không cần ép người quá đáng như thế, như vậy là đủ rồi.”
Đến cuối câu, giọng hắn thậm chí đã mang theo cả chút trách mắng: “Hơn nữa, chúng ta cũng chẳng còn tiền cho vòng tiếp theo, tiếp nữa thì làm sao đây? Em có thể đừng bốc đồng như vậy được không?”
Tôi hoàn toàn phớt lờ hắn: “Ít lời thôi. Theo hoặc bỏ.”
Tô Dao nghiến răng trợn mắt trừng tôi rồi bất ngờ tháo sợi dây chuyền kim cương trên cổ xuống. “Chị tưởng kéo dài không lên tiếng là tôi không có cách nào vạch mặt hai người chắc? Viên kim cương này là vật đấu giá, giá trị đủ để đặt cược rồi.”
Viên kim cương vốn bị áo cô ta che khuất, giờ mới lộ ra hoàn toàn. Một viên kim cương hồng to bằng đầu ngón tay, lấp lánh ánh sáng nhiều màu, cực kỳ chói mắt.
Tôi chợt cảm thấy quen mắt.
Chẳng phải… đây chính là món quà mẹ tôi gửi từ nước ngoài về khi tôi kết hôn năm đó sao?
Tôi luôn quý trọng cất kỹ trong tủ khóa. Kiếp trước sau khi phá sản, tôi định đem nó bán để trả nợ nhưng tìm mãi không thấy đâu.
Thì ra… từ lâu đã bị lấy cắp, rồi được đeo thản nhiên trên cổ Tô Dao như vật sở hữu chính đáng.
Tôi sực nhớ lại những lời mình vô tình nghe được trước khi nhảy lầu ở kiếp trước, cuộc trò chuyện giữa Cố Lẫm Xuyên và Tô Dao: “Da cô ta vừa thô vừa xấu, đâu có đeo đẹp được như em. Thứ tốt thế này cho cô ta chẳng khác gì lãng phí.”
Tôi cười lạnh trong lòng. Khi ấy tôi còn chưa để tâm, giờ mới hiểu rõ mọi chuyện.
Tô Dao đưa viên kim cương cho một nhân viên phục vụ chuyên trách trên tàu, vẻ mặt đắc ý chờ tôi sụp đổ tinh thần.