Sau khi con gái trùng sinh, việc đầu tiên nó làm chính là nộp giấy trắng trong kỳ thi đại học - Chương 6

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Tôi ung dung lấy ra một chiếc thẻ: “Trong này có một trăm triệu, tôi theo tiếp.”


Ngay khoảnh khắc đó, ngay cả con gái tôi cũng quay sang nhìn tôi đầy ngạc nhiên.


Cố Lẫm Xuyên bật dậy, suýt nữa làm đổ cả bàn: “Em lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”


Tô Dao cũng trắng bệch mặt nhưng ngay sau đó như chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt chuyển sang chế nhạo: “Chị à, chị đúng là không biết quy củ gì cả. Lôi cái thẻ rỗng lên định lừa người xem à? Trò đùa này sẽ phải trả giá đó.”


Trên màn hình, khán giả cũng bắt đầu cười nhạo:


“Đồ ngu, tưởng cầm cái thẻ trống là lừa được hả, chẳng khác gì con gái cô ta, vừa ngu vừa hay nói dối.”


“Quỳ xuống nhận sai sớm cho rồi, kẻo lát nữa lại càng mất mặt thêm.”


Nhưng rất nhanh, họ chẳng cười nổi nữa.


Nhân viên phục vụ kiểm tra xong, nghiêm túc tuyên bố: “Thẻ này xác thực có một trăm triệu.”


Trán Cố Lẫm Xuyên ướt đẫm mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy mà vội vã: “Không thể nào! Sao anh không biết gì về khoản tiền này? Tần Nguyệt, em đừng đùa nữa, mau quỳ xuống xin lỗi cô ấy, nói là em bịa đặt cả, chuyện này coi như chấm dứt!”

 

Tôi nhìn hắn, nửa cười nửa không: “Sao vậy chồng yêu, sắp thắng rồi mà không vui à?”


“Không... không có.” Cố Lẫm Xuyên cười gượng, ánh mắt hoảng loạn dán chặt vào Tô Dao.


Tô Dao bấu chặt lấy cạnh bàn, sắc mặt đỏ bừng vì tức.


“Chồng chị còn không biết chị có ngần ấy tiền, chẳng lẽ là đàn ông bên ngoài cho chị à?”


“Chị à, làm người cũng nên có chút liêm sỉ, đến mức không dám mở điểm mà phải làm ra trò này sao?”


“Một trăm triệu cơ đấy, chắc chị phải bò qua mấy chục đàn ông ngoài kia mới gom được chừng đó tiền nhỉ?”


Tôi không chút dao động, sắc mặt vẫn bình thản: “Lắm lời. Rốt cuộc là cô có theo không?”

Lúc này Tô Dao nào còn moi ra nổi đồng nào, ánh mắt oán độc như thể muốn băm vằm tôi thành trăm mảnh.


Cô ta nghiến răng, lại một lần nữa gọi điện: “Đại ca, em... em muốn hiến toàn bộ nội tạng của mình, có... có thể cho em một trăm triệu không?”


Đầu dây bên kia dường như khẽ cười lạnh: “Một trăm triệu? Cô cũng dám mở miệng đòi hả? Nếu không phải tim cô trùng khớp hoàn hảo với một ông chủ lớn thì cô nghĩ thân thể mình đáng giá bao nhiêu?”


Tô Dao siết chặt điện thoại đã bị cúp máy, sắc mặt dần trở nên tuyệt vọng.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo