Sau Khi Cứu Rỗi Phản Diện Hắn Lại Hắc Hoá - Chương 4

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
Tài xế cũng đã bị cảnh sát đến nơi đưa đi thẩm vấn.
 
Cuối cùng Ninh Úc được đưa đến bệnh viện băng bó vết thương.
 
Sát trùng, rửa sạch rồi băng bó.
 
Suốt quá trình Ninh Úc không hề nhíu mày.
 
Bác sĩ nói có nhiều vết trầy xước, có vết thương khá sâu, cần phải chăm sóc cẩn thận.
 
Sau khi bác sĩ khám xong rời đi, tôi đi đến trước giường bệnh, nhìn những miếng băng gạc lớn nhỏ.
 
Ninh Úc vì cứu tôi mà bị thương, tôi không thể cứ thế mà đi được.
 
Bèn hỏi anh: "Có đau không?"
 
Ninh Úc bất giác đáp: "Thế này có gì mà đau—"
 
Anh ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt lo lắng của tôi, lời nói đến bên miệng lập tức thay đổi:
 
"Đau—đau thật đấy."
 
Ninh Úc hạ giọng, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi:
 
"Vết thương trên tay đau quá, Ánh Lê thổi giúp anh được không?"
 
"Anh có thể gọi em là Ánh Lê không?"
 
Đương nhiên tôi có thể nhận ra anh đang cố tình giả vờ đáng thương.
 
Khác với Ninh Úc mà tôi nuôi lớn từ nhỏ.
 
Ninh Úc của tôi được tôi nuôi dưỡng ngay thẳng, rất dễ dàng có được tình yêu của tôi.
 
Nhưng Ninh Úc trước mặt này, anh cần phải giả ngoan, làm bộ đáng thương, tốn bao công sức, cẩn thận cầu xin một chút dịu dàng của tôi.
 
Có lẽ vì vừa được anh cứu, tim tôi vẫn còn đập nhanh.
 
Nhìn bàn tay đưa ra trước mắt, tôi hơi cúi xuống, nhẹ nhàng thổi vào vết thương trên mu bàn tay anh.
 
Dường như Ninh Úc không ngờ tôi sẽ thực sự làm vậy, anh sững người một lúc.
 
Rồi quay đầu không dám nhìn tôi nữa, nhưng tai lại lặng lẽ đỏ lên.
 
Tôi chống cằm, muộn màng nhớ ra.
 
Theo tình tiết nguyên tác, Ninh Úc hắc hóa... hình như còn chưa từng hôn ai.
 
Tôi cúi mắt che đi suy nghĩ trong lòng, đứng dậy định ra ngoài mua chút đồ ăn.
 
Ra khỏi phòng bệnh đi đến góc rẽ, đột nhiên trong đầu tôi vang lên một giọng nói, giọng nói của hệ thống đã lâu không xuất hiện lại vang lên:
 
【Lỗi, lỗi, sửa chữa thất bại, đang thử sửa chữa lại...】
 
Chưa kịp để tôi hiểu "sửa chữa thất bại" là gì.
 
Mắt tôi đột nhiên bị ai đó bịt từ phía sau.
 
Tôi vừa định phản kháng, bỗng ngửi thấy mùi hương gỗ trên người Ninh Úc.
 
Không đúng, Ninh Úc đang ở trong phòng bệnh không thể ra ngoài được.
 
Một tay không cho phép từ chối ôm lấy eo tôi, là tư thế quen thuộc khiến người ta an lòng.
 
Trong một thoáng, tôi đột nhiên nhận ra.
 
Ninh Úc yêu thương tôi đã trở về.
 
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, chóp mũi chạm vào cổ tôi, hơi thở ấm áp phả lên đó.
 
Giọng anh trầm ổn, nhưng lại mang theo chút ý vị không rõ:
 
"Chị ơi, hóa ra chị thích dáng vẻ đó của em à?"
 
8
Tôi ngẩn người tại chỗ, nhất thời không phản ứng kịp.
 
Không, khoan đã, tôi nói khoan đã.
 
Tôi không phải đang diễn kịch bản "trao tro nhận lại" sao?
 
Bây giờ cho tôi một màn "tu la tràng" (tình tay ba) là sao đây!
 
Xung quanh yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
 
Chưa kịp để tôi nói gì, Ninh Úc đã dịu dàng nhưng mạnh mẽ ép tôi vào tường, sau đó là một nụ hôn mãnh liệt.
 
Tôi nhìn người trước mặt, cuối cùng cũng muộn màng nhận ra, nước mắt tôi chảy xuống.
 
Đột nhiên Ninh Úc dừng lại, trong mắt anh hiện lên chút hung dữ, nhưng đã được che giấu rất tốt, anh nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhỏ giọng dỗ dành:
 
"Sao lại khóc? Anh ta bắt nạt chị à?"
 
Tôi nhận ra tình hình hiện tại.
 
Thế giới này đã xuất hiện hai Ninh Úc.
 
Hai Ninh Úc ở hai dòng thời gian khác nhau đã đến cùng một thế giới.
 
Tôi không dám tưởng tượng nếu để hai người họ gặp nhau thì có khi mọi chuyện sẽ còn đáng sợ hơn cả chiến tranh thế giới.
 
Không màng đến nước mắt chưa lau khô, tôi nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh với vẻ hối thúc:
 
"Đừng nói những chuyện này nữa... anh mau về nhà đi, đừng để ai phát hiện ra anh."
 
Lỡ như để người khác phát hiện có hai Ninh Úc, chẳng phải là loạn hết cả lên sao.
 
Ninh Úc cúi đầu nhìn giọt nước mắt chưa khô của tôi, yết hầu chuyển động, đáy mắt mang theo chút ham muốn:
 
"Chị đừng nhìn em bằng ánh mắt đó..."
 
Tôi: "..."
 
Tôi nghiến răng: "Anh có đi không."
 
Ninh Úc cúi người ghé sát vào tôi, đuôi mắt nhếch lên, như có thể quyến rũ người khác:
 
"Vậy hôn thêm một cái nữa được không?"
 
Tôi sốt ruột, nhanh chóng chạm nhẹ vào môi anh.
 
Vừa định rời đi, trong mắt Ninh Úc lập tức hiện lên nụ cười đắc ý, anh không nhanh không chậm giữ lấy gáy tôi, đào sâu nụ hôn này.
 
Cuối cùng Ninh Úc cũng hài lòng, ngoan ngoãn về nhà.
 
Tôi vội vàng gọi hệ thống đã lâu không liên lạc:
 
"Hệ thống! Chuyện này là sao, cậu mau nói rõ cho tôi."
 
Giọng của hệ thống như sắp khóc:
 
[Ninh Úc trong nguyên tác có chỉ số hắc hóa quá cao, đã phá vỡ quy luật của trời đất, đến dòng thời gian này.]
 
Tôi nhíu mày: "Vậy thì, cách giải quyết của các cậu là gì?"
 
[Tôi đã luôn cố gắng dung hợp hai người họ, dù sao họ cũng là cùng một người ở hai dòng thời gian khác nhau, nhưng không biết đã xảy ra lỗi gì... đã xuất hiện hai Ninh Úc.]
 
Tôi: "Cố gắng rất tốt, lần sau đừng cố gắng nữa nhé."
 
[Ký chủ đừng vội, tôi đang cố gắng sửa chữa, vài ngày nữa chắc là được, nhất định cô phải giữ chân hai người họ, tuyệt đối đừng để người khác phát hiện!]
 
Hệ thống nói xong lập tức offline, bận đi sửa lỗi.
 
Tôi bất lực nhắm mắt lại.
 
Làm sao để giữ chân hai tên điên cùng lúc đây.
 
Cho tôi hỏi với.
 
9
Tôi cố gắng tỏ ra bình tĩnh, mua cơm về phòng bệnh.
 
Ninh Úc của nguyên tác đang ngoan ngoãn ngồi bên giường chờ tôi.
 
Tôi bình tĩnh ngồi xuống lấy cơm ra.
 
"Lê Lê."
 
Đột nhiên Ninh Úc lên tiếng.
 
Tôi cố gắng hết sức để không run tay, giả vờ như không có chuyện gì đáp:
 
"Sao thế?"
 
Ánh mắt Ninh Úc dừng lại trên mặt tôi một lúc lâu, sau đó lại quay đầu đi không nhìn tôi nữa, nói một cách cứng nhắc:
 
"Không có gì."
 
Tôi không hiểu sao tâm trạng anh đột nhiên thay đổi, đang thắc mắc.
 
Kết quả Ninh Úc nói xong lại cảm thấy giọng điệu của mình quá hung dữ, như sợ tôi vì thế mà không để ý đến anh, nên lại quay đầu lại.
 
Lúc này tôi mới phát hiện, hốc mắt anh đã đỏ hoe.
 
"Rốt cuộc sao thế?"
 
Anh buồn bã nói:
 
"... Vết thương đau quá, không sao, nhịn một chút là được."
 
Cũng không biết là thật hay giả.
 
Tên phản diện này cũng khá là õng ẹo.
 
Ăn cơm xong đi rửa tay, tôi tình cờ ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương.
 
Lúc này mới phát hiện, môi tôi bị cắn rách.
 
Tôi: "..."
 
Dọn dẹp xong, tôi lấy lý do xử lý công việc, rời khỏi bệnh viện.
 
Về đến nhà, tôi thấy xung quanh đều yên tĩnh.
 
Tôi bật đèn, không thấy Ninh Úc ở phòng khách.
 
Bèn lên lầu bước vào phòng ngủ chính.
 
"Ninh Úc?"
 
Tôi đẩy cửa phòng ngủ, bên trong tối om.
 
Đang thắc mắc thì đột nhiên một bàn tay xuất hiện giữ lấy cổ tay tôi, kéo tôi lên giường.
 
Ninh Úc cúi đầu xuống hôn tôi.
 
Tôi suýt nữa không chịu nổi, tay chống ra sau, lại sờ phải một đống giấy vụn.
 
Ninh Úc ôm tôi vào lòng, hôn tôi một cách gần như hung dữ, như muốn hòa tan tôi vào xương máu.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh cũng dừng lại, anh vùi mặt vào cổ tôi, buồn bã hỏi:
 
"Em yêu... đừng ly hôn được không?"
 
"Đừng bỏ rơi anh."
 
Anh nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
 
Đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, bóng người anh khựng lại, anh vội vàng ngước mắt nhìn tôi:
 
"Nhẫn đâu rồi, nhẫn đi đâu rồi."
 
Tôi nhìn anh: "Anh nghĩ sao?"
 
Anh cúi đầu hôn từng ngón tay của tôi:
 
"Là người kia làm em giận phải không."
 
"Anh đúng là một tên khốn."


Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo