Sau Khi Cứu Rỗi Phản Diện Hắn Lại Hắc Hoá - Chương 5

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương
"Em đánh anh đi, anh gọi cả Ninh Úc kia đến xin lỗi em được không, vợ ơi làm sao để em không giận nữa, em bảo anh làm gì cũng được, đừng rời xa anh được không, là anh đã khiến em chịu thiệt thòi rồi vợ ơi."
 
Anh cúi đầu nói, như một chú chó con ngoan ngoãn, đáng thương cúi đầu cầu xin chủ nhân tha thứ.
 
Mọi người ơi, thật sự không thể trách tôi được.
 
Thật sự quá giống một chú cún con.
 
Tôi không nhịn được, đưa tay lên xoa đầu anh.
 
Nhưng rất nhanh tôi đã phát hiện.
 
Anh không phải là cún con ngoan ngoãn, mà là chó điên.
 
Anh lợi dụng sự lùi bước và mềm lòng của tôi, được đằng chân lân đằng đầu, chiếm lĩnh từng chút một.
 
Ngày hôm sau tôi xoa eo, từ từ chìm vào suy tư.
 
Hóa ra hệ thống bảo tôi giữ chân hai người họ... là bằng cách này sao?
 
10
Mấy ngày tiếp theo, tôi chạy đi chạy lại giữa nhà và bệnh viện, hai người họ cũng yên ổn không gây chuyện.
 
Sự cảnh giác trong lòng tôi cuối cùng cũng giảm bớt một chút, chỉ cầu mong hệ thống có thể nhanh chóng sửa chữa thành công.
 
Kết quả là vào buổi tối khi tôi vừa hơi thả lỏng, tôi nhận được tin Ninh Úc của nguyên tác đã xuất viện.
Và khi tôi thấy tin nhắn thì đã là ba tiếng sau.
 
Tôi bật dậy!
 
"Anh mau tìm chỗ nào trốn đi!"
 
Ban đầu Ninh Úc chán nản nghịch ngón tay tôi, nghe vậy lập tức nhìn tôi:
 
"Sao thế?"
 
Tôi vừa nhanh chóng suy nghĩ, vừa nói:
 
"Ninh Úc kia sắp về rồi, anh..."
 
Ninh Úc không nhanh không chậm hỏi: "Anh rất khó coi sao, vợ?"
 
Không, là sợ hai người gặp nhau sẽ như sao nước với lửa.
 
Cuối cùng Ninh Úc bị tôi nhét vào phòng ngủ mà tôi đã ở trước đây.
 
Vì sợ bị lộ nên tôi đã cho dì Lưu nghỉ phép.
 
Vậy nên khi tôi xuống lầu, tôi thấy Ninh Úc của nguyên tác đang ngồi một mình trên sofa phòng khách.
 
Tôi đi đến, bình tĩnh giải thích: "Vừa mới thấy tin anh xuất viện, bây giờ có đói không, tôi nấu cho anh bát mì."
 
Ninh Úc nhìn tôi một lúc lâu, khi tôi ngày càng chột dạ, anh ngây thơ trong sáng cười ngọt ngào với tôi:
 
"Được thôi, vất vả cho Lê Lê rồi."
 
Mì nhanh chóng được nấu xong, tôi bưng ra, ngồi bên cạnh ăn cùng Ninh Úc.
 
Rõ ràng chỉ là một bát mì rất bình thường.
 
Nhưng anh dường như rất thích, thậm chí còn húp cạn cả nước.
 
Thấy anh ăn xong, tôi định lên lầu nghỉ ngơi.
 
Định vào phòng ngủ phụ thì bị Ninh Úc kéo lại.
 
Ninh Úc của nguyên tác hơi cúi mắt, vì vừa mới xuất viện, ánh đèn vỡ vụn chiếu lên người anh, khiến anh trông càng thêm xanh xao yếu ớt.
 
Lông mi anh run rẩy, trong mắt mang theo sự cầu xin cẩn thận:
 
"Lê Lê, chúng ta về phòng ngủ chính ngủ nhé?"
 
Ồ, không phải lúc đầu đuổi tôi sang phòng ngủ phụ sao.
 
Tôi xua tay: "Không cần, tôi ngủ ở phòng phụ cũng tốt lắm."
 
Ánh sáng trong mắt anh mờ đi, giọng điệu cô đơn:
 
"Em vẫn còn giận tôi phải không, Lê Lê tôi biết sai rồi, em đánh tôi mắng tôi cũng được, chỉ cần em hết giận."
 
Tôi dứt khoát thuận theo lời anh thừa nhận: "Ừ, trước khi tôi hết giận, sẽ không ngủ cùng anh đâu."
 
Ninh Úc ngoan ngoãn và chu đáo gật đầu:
 
"Không sao đâu Lê Lê, em cho tôi vào lại nhà này là tôi đã vui lắm rồi, nhất định tôi sẽ khiến em hết giận.”
 
Cuối cùng cũng giải quyết xong Ninh Úc của nguyên tác, tôi như trút được gánh nặng, mở cửa phòng ngủ phụ—
 
Rồi bị Ninh Úc ban đầu ép vào cửa.
 
Đáy mắt anh tối tăm không rõ: "Lê Lê?"
 
Tôi đã quen với việc anh thỉnh thoảng xuất hiện ép tôi vào tường hoặc giường, không thì cửa, tôi thích ứng tốt mà nhìn lại anh.
 
Anh lại cúi đầu hôn tôi.
 
Từ tốn, từ lông mày hôn đến chóp mũi rồi đến khóe môi.
 
Lần này nụ hôn quá dịu dàng.
 
Tôi gần như đứng không vững, anh dùng một tay mạnh mẽ đỡ lấy tôi rồi tiếp tục hôn một cách tỉ mỉ.
 
Bên tai là tiếng thở dốc rất nhẹ của anh, khi tôi sắp chết chìm trong nụ hôn này, tôi nghe thấy anh dường như cười một tiếng:
 
“Vợ ơi, em có được coi là—kim ốc tàng kiều không?"
 
Cùng lúc đó, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
 
"Lê Lê em ngủ chưa, tôi hâm cho em ly sữa."
 
Không, anh là một bệnh nhân vừa xuất viện, hâm sữa cho tôi làm gì!
 
Tôi vội vàng đẩy Ninh Úc trước mặt ra, nén hơi thở nói nhỏ.
 
"Đừng... Ninh Úc anh đừng hôn nữa."
 
Ninh Úc trước mặt mơ hồ đáp một tiếng, nhưng không dừng lại, thậm chí còn quá đáng hơn.
 
Trong mắt anh ẩn chứa ý cười, như một hồ nước sâu thẳm.
 
"Bé cưng, em đang gọi Ninh Úc nào thế, hửm?"
 
Mà Ninh Úc ngoài cửa vẫn đang hỏi: "Ánh Lê? Ngủ rồi à?”
 
... Chết tiệt.
 
Hệ thống, ký chủ nhà cậu sắp chết thật rồi…
 
Toàn thân tôi căng cứng, chỉ sợ để Ninh Úc ngoài cửa phát hiện, chỉ cách một cánh cửa, tôi bị một Ninh Úc khác ôm trong lòng hôn.
 
Ninh Úc trước mặt khẽ "hít" một tiếng, giọng khàn khàn:
 
"Vợ ơi thả lỏng một chút."
 
Cuối cùng, Ninh Úc trước mặt cũng chịu cho tôi một lúc thở dốc.
 
Tôi vội vàng nói với Ninh Úc ngoài cửa: "Không uống nữa, tôi ngủ rồi, anh cũng mau ngủ đi."
 
Ngoài cửa cuối cùng cũng không còn tiếng động.
 
Ninh Úc trước mặt lại tiếp tục.
 
Còn chiếc điện thoại tôi để bên cạnh lặng lẽ hiện lên từng tin nhắn.
 
"Tôi biết Lê Lê chưa ngủ, chỉ là không muốn gặp tôi phải không."
 
"Trước đây tôi đã nói quá nhiều lời khốn nạn, tôi tưởng em thích Tiêu Thanh, chỉ coi tôi là thế thân, là tôi đã trách nhầm em. Lúc đầu tôi còn vô ýkhiến mặt em bị thương. Xin lỗi Lê Lê, là tôi không kiểm soát được cảm xúc, tôi không nên ném cốc, càng không nên làm em bị thương, có thể cho tôi một cơ hội nữa không."
 
"... Đừng ghét tôi được không."
 
Tiếc là tôi hoàn toàn không có thời gian để ý đến những thứ này nữa.
 
11
Tôi đã quên mất mình đã ngủ như thế nào.
 
Nửa đêm tỉnh dậy, thấy hơi khát, bèn xuống lầu lấy nước.
 
Đi đến nhà bếp, tôi vừa rót xong một cốc nước ấm, quay đầu lại thì thấy Ninh Úc cũng vào bếp đi về phía tôi.
 
Đầu óc tôi còn mơ màng, chưa tỉnh táo hẳn, tưởng là lúc xuống giường đã vô tình làm Ninh Úc ban đầu thức giấc.
 
Mà tôi vì trước khi ngủ bị ép gọi mấy tiếng "A Khinh", nên khi thấy người trước mặt, tôi bất giác gọi ra:
 
"A Khinh, em vừa làm anh thức giấc à? Có muốn uống nước không?"
 
Ninh Úc trước mặt khựng lại, nhìn tôi không nói gì.
 
Tôi đột nhiên tỉnh táo hơn một chút.
 
Một linh cảm không lành dấy lên trong lòng.
 
Như để chứng thực linh cảm của tôi, Ninh Úc trước mặt cười một cách vô hại.
 
"Lê Lê, em đang gọi tôi sao?"
 
Chuông báo động trong lòng tôi vang lên, nhưng mặt vẫn không đổi sắc:
 
"Ừ đúng rồi, haha, A Khinh là biệt danh tôi đặt cho anh mà, haha.”
 
Anh từng bước tiến về phía tôi, tôi không còn đường lùi, dựa vào mặt đá cẩm thạch sau lưng.
 
Anh đưa tay ôm eo tôi, cong mắt cười: "Vậy Lê Lê có thể gọi lại một tiếng nữa không?"
 
"Cạch—"
 
Chiếc cốc trong tay tôi rơi xuống đất, vỡ tan tành.
 
Anh từ từ ghé sát vào: "Ánh Lê đang căng thẳng gì thế?"
 
Tôi gượng cười: "Haha, tôi có gì mà căng thẳng. Anh nghĩ nhiều rồi."
 
Tôi tự an ủi mình, chỉ cần Ninh Úc của nguyên tác chưa gặp Ninh Úc ban đầu thì tôi có thể cắn răng không thừa nhận, đến lúc đó chờ hệ thống—
 
Chưa kịp để tôi tự an ủi xong, một tiếng bước chân vang lên.
 
Tôi và Ninh Úc của nguyên tác đồng thời quay đầu lại.
 
Sau đó thấy.
 
Ninh Úc ban đầu không nhanh không chậm đi đến cửa bếp, ngước mắt cười hiền hòa với chúng tôi.
 
Cổ áo anh để hở, lộ ra xương quai xanh, trên đó còn có những vết đỏ đáng ngờ.
 
Giây tiếp theo, anh nhìn vào bàn tay Ninh Úc của nguyên tác đang ôm eo tôi, nhướng mày: "Mạng cũng lớn nhỉ, không bị xe đâm gãy tay à?"
 
Tôi vội vàng nhìn Ninh Úc của nguyên tác, chỉ sợ tên đại phản diện này sẽ vì thế mà nổi giận.
 
Kết quả phát hiện Ninh Úc của nguyên tác cũng đang im lặng nhìn tôi.
 
Trên mặt anh không có một chút kinh ngạc, dường như đã đoán trước được khoảnh khắc này.
 
Môi anh tái nhợt, khó khăn nở một nụ cười với tôi, như mất hết sức lực, đứng trong bóng tối, chỉ nhìn tôi:
 
"Lê Lê, đây là người em yêu sao?"
 
Chúng tôi đứng quá gần, nên tôi dễ dàng nghe thấy anh lẩm bẩm:
 
"... Đúng là tốt hơn tôi nhiều."
 
Hai Ninh Úc cuối cùng cũng gặp nhau.
 
Nhưng lại rất dễ phân biệt.
 
Giống như mèo nhà và mèo hoang.
 
Mèo nhà được nuôi dưỡng rất tốt, có thể tùy ý hưởng thụ tình yêu của chủ nhân.
 
Nhưng con mèo hoang đầy gai nhọn vì ngay từ đầu đã cào người, bị sự áy náy dày vò, chỉ dám cẩn thận cầu xin sự tha thứ của chủ nhân.
 
Nhiều lúc hơn là trốn trong góc, lặng lẽ nhìn chủ nhân và mèo nhà chơi đùa.
 
12
Đêm đó, biệt thự sáng đèn.
 
Ba chúng tôi ngồi trên sofa, mắt to trừng mắt nhỏ.
 
Ninh Úc ban đầu vừa dọn dẹp xong mảnh vỡ thủy tinh trong bếp, lúc này giơ tay lên, cho tôi xem vết xước trên ngón tay:
 
"Vừa rồi không cẩn thận bị xước tay, đau quá."
 
Tôi cúi đầu nhìn, ừ, chậm một giây nữa là lành rồi.
 
Ninh Úc của nguyên tác cho tôi xem vết băng trên cánh tay, đôi mắt ươn ướt nhìn tôi:
 
"Lê Lê, vết thương của tôi hình như rách ra rồi."
 
Tôi nhìn miếng băng gạc thấm máu, ừ, đừng tưởng tôi không thấy anh lén dùng tay xé rách vết thương.
 
Ninh Úc ban đầu lại tiếp tục: "Vợ, vết xước trên lưng anh cũng đau quá."
 
Ninh Úc của nguyên tác: "Lê Lê..."
 
Tôi mệt rồi.
 
Tôi mặc kệ.
 
Haha, chọc vào tôi, các người coi như đá phải bịch bông rồi.
 
Tôi đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn họ:
 
"Ngón tay anh bị rách cần băng bó, còn vết thương của anh rách ra cũng cần băng bó. Nếu đã vậy, hai người băng bó cho nhau không phải là xong rồi sao, xong, người tiếp theo."
 
"Thời gian của các người là thời gian, thời gian của tôi không phải là thời gian à, các người xem bây giờ là mấy giờ? Hai giờ rưỡi sáng! Điều này có nghĩa là gì, có nghĩa là chúng ta đáng lẽ phải đi ngủ rồi, đúng vậy bây giờ là giờ đi ngủ, vậy tôi suy luận hợp lý, đây là một giấc mơ, mọi người không cần phải coi là thật đâu, đi tắm rồi ngủ đi."
 
Nói lảm nhảm một lúc rồi cuối cùng ra lệnh:
 
"Được rồi tôi đi ngủ đây, hai người đừng có làm phiền tôi."
 
Cả hai người đều cứng đờ.
 
Tôi không nhìn họ nữa, nhanh chóng lên lầu tìm một phòng trống, khóa trái cửa rồi lên giường, đắp chăn ngủ.
 
Hehe.
 
Chị đây không hầu nữa.
 
13
Tôi mơ một giấc mơ dài và nặng nề.
 
Trong mơ, tôi thấy Ninh Úc bị mắc kẹt trong một đám cháy lớn.
 
Tôi bất chấp xông vào, muốn chạm vào anh nhưng đột nhiên phát hiện mình ở trạng thái linh hồn, không thể chạm vào vật thể.
 
Ninh Úc trong mơ dường như cảm nhận được, từ từ ngẩng đầu lên.
 
Cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh.
 
Anh mệt mỏi, vô hồn như một bông hoa khô héo không sức sống.
 
Nước mắt tôi lập tức chảy xuống, muốn kéo tay anh:
"Ninh Úc, mau, chúng ta ra ngoài trước."
 
Anh không động đậy, chỉ nhìn tôi, đưa tay muốn lau nước mắt cho tôi.
 
Tiếc là chỉ chạm vào không khí.
 
Mà tôi vẫn đang khóc.
 
Ninh Úc nặn ra một nụ cười, hạ giọng dỗ dành tôi:
 
"Ánh Lê đừng khóc, đây chỉ là một giấc mơ thôi, không sao đâu, tỉnh dậy là hết."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo