SAU KHI GẢ TA CHO THÁI GIÁM, THÁI TỬ HỐI HẬN RỒI! - Chương 10 - Hoàn

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

21


Chúng ta còn chưa kịp nghĩ ra cách gì, rất nhanh, một đội quân xông vào, trói ta và Thuần phi lại đưa đến đại điện.


Thái tử ngồi trên long ỷ, đắc ý nói, "Ngôi vị hoàng đế này cuối cùng cũng thuộc về ta rồi!"


Hoàng hậu cũng bước ra, vui mừng nói: "Lẫm nhi ngoan, bổn cung cuối cùng cũng đợi được đến ngày này."


Ta và Thuần phi bị giam lỏng ở một nơi, trơ mắt nhìn họ diễn màn kịch mẫu tử tình thâm ở đây.


Thái tử đi tới, nhìn ta, vẻ mặt đột nhiên trở nên dịu dàng, "Song Nhi, tuy nàng đã phản bội ta, nhưng ta vẫn nhớ lời hứa ban đầu, chỉ cần nàng ngoan ngoãn xin lỗi ta, ta vẫn có thể phong nàng làm phi."


Ta nhìn người, chỉ cảm thấy ghê tởm, "Thái tử, đến bây giờ ngài vẫn còn diễn kịch sao?"


Thái tử nhìn ta, đột nhiên cười lớn, "Song Nhi, nàng làm sao lại có vẻ mặt kháng cự như vậy, trước đây không phải nàng yêu ta lắm sao? Bây giờ không lẽ nàng đã thật sự yêu tên thái giám đó rồi à? Hahahahaha..."


Ta cười lạnh, "Phải thì sao?"


Thái tử nghe vậy, sắc mặt thay đổi, "Nàng có ý gì?"


Ta nhìn người, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, "Ý của ta là, trong mắt ta ngài chỗ nào cũng không bằng hắn, tại sao ta không thể yêu hắn?"


Thái tử nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi, "Ta chỗ nào không bằng hắn? Nàng dựa vào đâu mà lấy tên thái giám đó ra so sánh với ta."


Ta lạnh lùng nhìn người, buột miệng mắng: "Cho dù Tạ Bất Văn chỉ là một thái giám, cũng mạnh hơn ngài nhiều!"


Sắc mặt thái tử thay đổi, "Nàng nói gì?"


"Ta nói, một thái giám còn mạnh hơn ngươi."


Ta lặp lại một lần, "Ngài ngay cả một ngón tay của Tạ Bất Văn cũng không bằng."


Sắc mặt thái tử tái mét, "Nàng vậy mà lại so sánh ta với một tên thái giám?"


"Thái giám thì sao? Thái giám còn có lương tâm hơn ngài, đối với ta còn thật lòng hơn ngài."


Thái tử nghiến răng nghiến lợi nhìn ta, "Song Nhi, nàng thật sự muốn s//ỉ nh//ục ta như vậy sao?"


Hoàng hậu nương nương ở bên cạnh chế giễu: "Lẫm nhi, ở đây hờn dỗi trẻ con làm gì, người sắp làm hoàng thượng rồi, nữ nhân trong thiên hạ này đều là của người, người muốn ai thì được nấy, đâu đến lượt con nha đầu này quyết định?"


Thái tử nghe lời hoàng hậu, ánh mắt lóe lên, nhếch môi, bàn tay bắt đầu không yên phận mà sờ soạng trên người ta.


Ta nhìn ngàiấy, không thể tin nổi nói, "Tiêu Lẫm! Đây là đại điện! Có bao nhiêu người ở đây!"


"Phải thì sao? Kẻ nào không có mắt dám nói ra ngoài?" Ngài ấy cười khẩy. Ngay lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói.


Điên rồi, người này đúng là điên rồi!


"Hoàng thượng giá đáo!" Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tạ Bất Văn đang dìu hoàng thượng bước vào. Mọi người trong điện kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, hồi lâu không hoàn hồn. Hoàng thượng lạnh lùng nhìn thái tử, "Thái tử, ngươi thật sự khiến trẫm quá thất vọng." Sắc mặt thái tử trắng bệch, "Phụ hoàng, người, người sao lại..." "Thái tử, ngươi đã trúng kế rồi." Tạ Bất Văn nhìn người, nhếch môi cười. Hóa ra, vào ngày thái tử muốn đẩy ta xuống nước, Tạ Bất Văn đã cảm thấy có điều không ổn. Hắn lập tức quyết định, đi báo cho hoàng thượng rằng thái tử gần đây có lẽ sẽ có hành động.


Thái tử mặt xám như tro, ngồi phịch xuống đất.


Thế là, hoàng thượng và Tạ Bất Văn đã liên thủ, tương kế tựu kế, dựng nên vở kịch này, trong hôm nay đã tóm gọn toàn bộ binh mã của thái tử.


Thái tử và hoàng hậu bị bắt, họ quỳ trên đất, ánh mắt đầy tuyệt vọng.


22


Thái tử bị phế làm thứ dân, bị giam lỏng trong lãnh cung. Hoàng hậu nương nương bị kích động, không bao lâu sau đã u uất mà qua đời. Vài năm sau, hoàng thượng cũng băng hà. Mà ta và Tạ Bất Văn đã phò tá con trai của Thuần phi, lên ngôi hoàng đế. Ngày tiểu hoàng đế đăng cơ, Thuần phi cười nhìn ta, hỏi ta muốn phần thưởng gì.


“Đương nhiên là càng nhiều vàng bạc châu báu càng tốt rồi." Ta nói đùa.


"Theo ta thấy, bao nhiêu của cải, cũng không bằng — tự do."


Ta sững sờ nhìn Thuần phi.


"Song Nhi, ngươi tự do rồi, xuất cung đi, thay ta và tỷ tỷ ngắm nhìn thế giới bên ngoài Tứ Phương thành này."


Ta ôm lấy bà ấy khóc nức nở.


Ngày hôm sau, ta thu dọn hành lý, cưỡi một con ngựa cao to mà Thuần phi đã chuẩn bị cho ta, rời đi từ chính môn của hoàng cung.


Phía sau, Tạ Bất Văn đứng trên tường thành, lặng lẽ nhìn ta.


Ta quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng cô đơn của hắn, đột nhiên có chút xót xa.


Ta quay đầu ngựa, phi đến dưới chân tường thành, gọi tên hắn.


Nhưng Tạ Bất Văn lại quay đầu đi, giả vờ như đang ngắm cảnh.


Ta thở dài, hét về phía hắn:


"Tạ Bất Văn, ngài còn có lời gì muốn nói với ta không?"


Hắn im lặng một lúc, lắc đầu, "Không có."


Ta gật đầu, "Được, vậy ta thật sự đi đây."


Nói xong, ta cưỡi ngựa bỏ đi.


Vừa đi được vài bước, sau lưng đã vang lên giọng của Tạ Bất Văn.


"Song Nhi! Đợi đã!"


Ta vội vàng ghì chặt dây cương, dừng lại.


Cách đó không xa, Tạ Bất Văn bước nhanh về phía ta, "Ngươi... ngươi định đi đâu?"


"Đi phiêu bạt chân trời, sống một cuộc sống tự do tự tại."


Tạ Bất Văn im lặng rất lâu, cuối cùng, cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.


"...Có thể mang ta đi cùng không?"


Ta nhìn hắn, giả vờ kinh ngạc, "Không phải Tạ đại nhân đã quyết chí làm đệ nhất quyền thần trên vạn người sao?"


Mặt Tạ Bất Văn đỏ bừng, "Đó là ước mơ trước đây của ta, nếu đã thực hiện được rồi, bây giờ ta muốn đổi một ước mơ khác."


"Ồ," ta sờ cằm, "vậy ước mơ bây giờ của ngài là gì?"


Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Muốn cùng một tiểu nha hoàn nào đó phiêu bạt chân trời."


Ta cố nén cười, hỏi: "Tại sao lại muốn cùng một tiểu nha hoàn phiêu bạt chân trời chứ."


Hắn bất lực nói: "Không phải ngươi biết sao... ta đã thích ngươi từ nhỏ rồi."


Ta đưa tay ôm lấy cổ hắn, cười nói: "Vậy còn đợi gì nữa, mau lên ngựa đi."


Hắn ngơ ngác chớp mắt, "A?"


"Không muốn thì thôi." Ta nói.


"Muốn muốn." Tạ Bất Văn vội nói, hắn vội vàng lên ngựa, ngồi sau lưng ta, miệng còn không hài lòng lẩm bẩm, "Làm gì có nam nhân nào ngồi sau lưng nữ nhân."


"Ôm chặt vào!" Ta cười nói, vung mạnh roi ngựa, "Giá!"


Con ngựa hí một tiếng dài, phi nước đại đi.


Mọi u uất trong lòng ta đều bị cơn gió tự do thổi bay đi hết.


Từ nay về sau, tương lai chờ đợi chúng ta nhất định chỉ có hạnh phúc.


【HẾT TRUYỆN】

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo