SAU KHI GẢ TA CHO THÁI GIÁM, THÁI TỬ HỐI HẬN RỒI! - Chương 9

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

18


Ta khẽ gật đầu, "Vâng."


Hắn im lặng một lúc, rồi nói: "Hồi nhỏ, chúng ta đã từng gặp nhau một lần."


Tạ Bất Văn nhìn ta, ánh mắt dịu dàng vô cùng.


Ta ngẩn người, có chút mờ mịt.


Hồi nhỏ, chúng ta đã từng gặp nhau sao?


Tạ Bất Văn cười khổ, "Không nhớ thì thôi, dù sao lúc đó, trong lòng ngươi có lẽ chỉ có thái tử của ngươi thôi."


Nhưng ta vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hắn không rời, cố gắng nhớ lại, cuối cùng, ta nhớ ra rồi.


Năm đó, ở trong hoàng cung, ta đã cứu một tiểu thái giám bị đ//ánh gần ch//ếc .


Lúc đó, hắn mới vào cung, không hiểu quy củ trong cung, thường xuyên bị các thái giám khác bắt nạt.


Ta thấy hắn đáng thương, nên ta thường cho hắn chút đồ ăn.


Tiểu thái giám đó nói với ta, ước mơ lớn nhất đời này của hắn là được thăng quan tiến chức, trở thành một quyền thần dưới một người trên vạn người.


Khi đó, ta cười động viên hắn, chỉ cần sống sót, không từ bỏ sinh mạng của mình, thì mọi chuyện đều có thể.


Sau đó, ta nghe nói tiểu thái giám đó được một đại thái giám khác nhận làm con nuôi, còn đưa hắn đến Đông Xưởng.


Ta kinh ngạc nhìn Tạ Bất Văn, "Tiểu thái giám đó là ngài?"


Hắn ngượng ngùng gật đầu, "Ừm, là ta. Năm đó, ta bị các thái giám khác bắt nạt, suýt chút nữa là không muốn sống nữa, là ngươi đã động viên ta, phải sống cho tốt, chỉ có sống sót, mới có cơ hội trả lại tất cả những mối thù đó."


Ta nhìn hắn, có chút ngại ngùng, "Ta... lúc đó ta chỉ nói bừa thôi, không ngờ ngài thật sự nhớ đến bây giờ..."


Tạ Bất Văn nhìn ta, ánh mắt dịu dàng, "Song Nhi, có lẽ ngươi chỉ nói bừa, nhưng đối với ta, đó lại là một sự động viên to lớn."


Ta nhìn hắn, đột nhiên phản ứng lại, lẽ nào, hắn từ lúc đó đã đối với ta...?


Mà ta, lại chậm chạp đến bây giờ mới biết...


Tạ Bất Văn cũng nhận ra ánh mắt dò hỏi của ta, mặt đỏ lên, không nói gì.


Ta không nhịn được hỏi: "Vậy sao ngài không nói sớm?"


Hắn thở dài, "Ta đến Đông Xưởng, ngươi cũng theo thái tử rời khỏi hoàng cung, cho nên, ta vốn nghĩ rằng đời này sẽ không còn cơ hội gì với ngươi nữa, nhưng mà..."


"Nhưng mà sao?"


Tạ Bất Văn im lặng một lúc, chậm rãi nói, "Trong yến tiệc, ta gặp lại ngươi, không kìm được mà cứ nhìn ngươi mãi, hoàng hậu nương nương phát hiện ra tâm tư của ta, nói có thể gả ngươi cho ta, đổi lại, ta phải làm việc cho bà ta và thái tử."


Ta sững sờ, "Ngài nói, là hoàng hậu nương nương bảo ngài lấy ta về?"


Hắn gật đầu, "Ừm."


Tạ Bất Văn nhìn ta, vẻ mặt nghiêm trọng, "Song Nhi, hoàng hậu nương nương không hề lương thiện dịu dàng như vẻ bề ngoài của bà ta đâu."


Lời của Tạ Bất Văn khiến lòng ta dấy lên sóng to gió lớn.


Bởi vì ta nhớ lại, ngày yến tiệc đó, hoàng đế ban h//ôn cho thái tử, tối hôm đó, hoàng hậu nương nương đến phủ thái tử, ám chỉ thái tử lấy ta.


Khi đã suy nghĩ kỹ lại mọi chuyện, cả người ta kinh hãi run lên.


19


Tạ Bất Văn nhìn ta, nói: "Song Nhi, thật ra ngươi không cần phải làm nha hoàn cho bất kỳ ai, chỉ cần ở bên cạnh ta thật tốt, ta sẽ cho ngươi một cuộc sống tốt đẹp."


Ta kinh ngạc nhìn Tạ Bất Văn, trong lòng nhất thời không kịp phản ứng.


Tạ Bất Văn thấy ta như vậy, thở dài, nói: "Ta biết, ngươi vẫn chưa thể buông bỏ thái tử."


Ta nhìn hắn, vội vàng giải thích: "Không, ta đối với thái tử sớm đã... vừa rồi ngài ấy còn muốn lấy mạng ta, làm sao ta có thể còn có tâm tư đó với ngài ấy được nữa?!"


Tạ Bất Văn nhìn bộ dạng vội vàng của ta, đột nhiên bật cười.


Lúc này ta mới nhận ra, hắn cố ý ép ta nói ra những lời này.


Ta bất lực nhìn Tạ Bất Văn, cũng không nhịn được mà cười theo hắn.


Thật ra, ta sao lại không rung động với hắn chứ?


Tạ Bất Văn đối xử với ta cực tốt, ta sao có thể không cảm nhận được?


Nhưng mà, ta đã không còn là tiểu cung nữ trong trắng ngây thơ ngày nào nữa, ta đã từng mang thai con của thái tử, ta còn muốn lợi dụng Tạ Bất Văn, ta cảm thấy mình thật dơ bẩn.


Bây giờ ta chỉ muốn dốc hết sức lực, kéo thái tử xuống nước, ngoài ra, ta không có thời gian, cũng không có sức lực, để suy nghĩ đến những chuyện tình yêu nam nữ.


Thấy ta không nói nữa, ánh mắt của Tạ Bất Văn tối sầm lại, không nói thêm gì.


Sau đó, dọc đường không ai nói lời nào, hai chúng ta cứ thế chậm rãi đi về phủ.


Ngày hôm sau, ta đến cung của Thuần phi làm việc, Thuần phi thấy ta tinh thần không tốt, liền hỏi ta sao vậy.


Ta kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm qua cho bà ấy nghe, kể cả những tính toán của Hoàng hậu đối với ta.


Thuần phi nghe xong, kinh ngạc chớp mắt, thở dài nói, "Song Nhi, thật ra về hoàng hậu, ta cũng có nhiều chuyện chưa nói với ngươi, vì ta biết ngươi vẫn luôn biết ơn bà ta, cảm thấy bà ta là một người lương thiện... cho nên nhiều lúc, ta cũng luôn cho rằng là mình đã nghĩ quá nhiều..."


"Nương nương, người cứ nói đi ạ."


Ta nghiêm túc nhìn bà ấy.


"Hoàng hậu nương nương người này, tâm cơ có lẽ cực sâu... nhiều năm trước sau khi ta lần đầu được sủng ái và được phong làm quý nhân, cũng là một thời ân sủng vô hạn, khi đó, hoàng hậu nương nương tìm ta, luôn miệng nói hợp duyên với ta, gọi ta là muội muội, Bệ hạ đi tuần du phía Nam có mang theo ta, Hoàng hậu nương nương để chúc mừng ta, đã tặng ta một bộ y phục mới từ Giang Nam tiến cung."


"Nhưng ngay ngày ta mặc bộ y phục đó cùng bệ hạ đi tuần du phía Nam, đột nhiên một con chó xông ra sủa điên cuồng, làm bệ hạ giật mình."


"Nhà người nông dân nuôi chó gần đó bị bắt lại hỏi tội, rồi ông ta nói, đều là do mùi hương phấn trên người ta đã khiến con chó này phát điên."


"Sau chuyện này, bệ hạ cho rằng ta xui xẻo, nên đã xa lánh ta."


"Trong cung có không ít tỷ muội thân thiết của ta cũng nuôi chó, ta thường xuyên đến thăm họ, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện chó phát điên, ta lại tìm thái y đến hỏi, ông ấy mới giúp ta tìm ra, nguồn gốc mùi hương không phải là mùi son phấn của ta, mà là bộ y phục đó, đã được tẩm một loại hương khiến chó phát cuồng."


"Nhưng chuyện đã đến nước này, tìm bệ hạ giải thích cũng vô ích..."


Ta nghe bà ấy nói, chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía.


Gia thế của hoàng hậu nương nương còn không bằng nhiều phi tần khác, nhưng bà ta lại có thể ngồi vững trên ngôi vị hoàng hậu, e là không chỉ dựa vào sự sủng ái của hoàng thượng, mà còn là tâm cơ của bà ta.


Giờ phút này, ta hoàn toàn nhận ra, có lẽ từ lúc bắt đầu, ta đã là một quân cờ trong tay hoàng hậu nương nương.


Sau khi bà ta phát hiện Tạ Bất Văn thích ta, liền tìm mọi cách lợi dụng ta để lôi kéo Tạ Bất Văn.


Bà ta đưa ta lên giường của thái tử, để cắt đứt ý nghĩ rời khỏi phủ thái tử của ta, khiến ta tự xem mình là người của thái tử.


Có lẽ, cái ch//ếc của Bình Nhi cũng là chủ ý của bà ta, dù sao thái tử bản tính nhu nhược đơn thuần, vào lúc đó, chắc chắn chưa từng nảy sinh ý định phải gi//ếc người.


Bà ta còn sợ Bình Nhi sẽ tiết lộ tin ta mang thai, ảnh hưởng đến danh tiếng của thái tử, nên đã xúi giục thái tử gi//ếc người diệt khẩu.


Nghĩ đến đây, sống lưng ta một trận lạnh toát.


Nếu tất cả những điều này là thật, thì tâm cơ của hoàng hậu nương nương thật quá đáng sợ.


Ngay lúc hai chúng ta đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có tiếng ồn ào, một tiểu cung nữ chạy tới, kinh hãi kêu lên: "Nương nương, không xong rồi, thái tử tạo phản rồi!"


"Ngươi nói gì?" Thuần phi nhìn cung nữ trước mặt, kinh ngạc nói.


"Thái tử dẫn binh xông vào hoàng cung, tam hoàng tử bị giết, Đức phi nương nương cũng bị gi//ếc rồi, bây giờ, hoàng thượng cũng bị hắn cho uống thuốc, h//ôn mê bất tỉnh rồi! Nô tỳ đã rất khó khăn mới lén lút chạy ra được... nương nương chúng ta phải làm sao đây!"


Ta và Thuần phi nhìn nhau, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không ngờ, thái tử lại thật sự đi đến bước này.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo