Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
9
Tạ Bất Văn cười đủ rồi mới tiện tay ném cây gậy ngọc như ý vào lòng ta.
Ta hoảng hốt giấu nó lại vào trong tay áo, định lát nữa sẽ nhờ người mang bán đi.
Tạ Bất Văn lại khẽ cười, đột nhiên nói: "Hôm nay lúc thượng triều, ta còn nói giúp thái tử của ngươi mấy câu, thái tử rất cảm kích ta đó."
Ta "ồ" một tiếng, không nói thêm gì.
Tạ Bất Văn thấy vậy, bước đến trước mặt ta, nhìn thẳng vào mắt ta nói: "Song Nhi, ta biết ngươi rất thích thái tử. Hôm nay, cũng coi như là báo đáp hắn rồi."
Ta nhìn hắn, mặt không chút cảm xúc, "Tạ đại nhân, bây giờ ta đã là người của ngài, tự nhiên sẽ trung thành với ngài, còn những người khác, không liên quan đến ta."
"Thật sự không liên quan sao?"
Ta tránh ánh mắt của hắn, không đáp lời.
Tạ Bất Văn cười cười, không nói thêm gì nữa.
Vài ngày sau, Tạ Bất Văn đột nhiên nói với ta, hắn đã sắp xếp công việc cho ta rồi.
Ta vốn tưởng sẽ được giao việc ở trù phòng, hoặc là đến ngự hoa viên trồng hoa nhổ cỏ, những công việc nhẹ nhàng, với chức vụ tổng quản thái giám của hắn, sắp xếp ta vào những nơi này không phải là chuyện khó.
Nhưng không ngờ, hắn lại nói là điều ta đến hậu cung làm việc.
Hậu cung trước nay là nơi âm hiểm đấu đá tranh giành nhất kinh thành, một chút sơ sẩy cũng có thể mất mạng, trước khi báo thù cho Bình Nhi, ta không muốn cứ thế mà bỏ mạng vô ích.
Ta khó xử nhìn Tạ Bất Văn, hy vọng còn có thể thương lượng, nhưng hắn chỉ nhún vai:
"Chỗ của Thuần quý nhân đang thiếu người."
Thuần quý nhân?
Ta biết bà ta, được tuyển chọn vào cung năm ngoái, sau khi được hoàng thượng sủng hạnh một lần thì được phong làm quý nhân, sau đó thì không được lật thẻ bài một lần nào nữa .
Ta không biết tại sao Tạ Bất Văn lại đưa ta đến chỗ của vị chủ tử thất sủng đó hầu hạ nữa, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải theo tiểu thái giám dẫn đường.
Thuần quý nhân ở trong cung điện hẻo lánh nhất, ta theo tiểu thái giám đi suốt một đoạn đường dài mới đến nơi.
Tiểu thái giám vào trong bẩm báo, không bao lâu sau, ta được dẫn vào.
Ta cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên, chỉ nghe thấy một giọng nói dịu dàng vang lên: "Ngươi là Song Nhi?"
Ta gật đầu, "Nô tỳ chính là."
"Đứng lên đi."
"Đa tạ chủ tử." Ta đứng dậy, lén lút quan sát bà ta.
Trong một khoảnh khắc, ta không khỏi mở to mắt.
Thuần quý nhân có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt hạnh, dung mạo thanh tú, tuy không được coi là mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng lại có một vẻ đẹp thanh lệ, hiền hòa của tiểu thư khuê các.
Nhưng những điều này không phải là lý do ta kinh ngạc, điều ta kinh ngạc là, dung mạo của bà ta lại giống Bình Nhi đến bảy tám phần!
Ta hoảng hốt trong lòng, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa.
Thuần quý nhân thấy sắc mặt ta khác thường, liền hỏi: "Sao vậy?"
Ta vội lắc đầu, "Không có gì, nô tỳ chỉ là... nhìn thấy nương nương, có chút căng thẳng lo lắng."
Thuần quý nhân nghe vậy, cười, "Ngươi lo lắng cái gì? Ta lại không ăn thịt ngươi."
Ta ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện, trên mặt bà ta mang theo nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng, không một chút ác ý.
Ta lập tức thả lỏng nhẹ nhõm, "Đa tạ nương nương."
Thuần quý nhân nhìn ta, hỏi vài câu đơn giản, như xuất thân lai lịch và tay nghề sở trường, ta đều thật thà trả lời.
Thuần quý nhân gật đầu, dường như khá hài lòng với ta, ta bèn lấy hết can đảm đi hỏi bà ta về lịch trình hàng ngày trong cung.
Bà ta thở dài, "Phúc Hy cung của ta, chắc hẳn ngươi cũng biết, không có địa vị gì, ngày thường cũng không có việc gì làm, ngươi cứ làm tốt những việc quét dọn hầu hạ đơn giản, lúc rảnh rỗi thì đến trò chuyện với ta là được."
Ta gật đầu, "Nô tỳ nguyện bầu bạn cùng nương nương."
Sau khi ở chỗ Thuần quý nhân vài ngày, ta mới phát hiện, cuộc sống ở đây còn dễ chịu hơn cả ở trong phủ thái tử.
Thuần quý nhân tính tình dịu dàng, chưa bao giờ đ//ánh mắng hạ nhân, đối xử với hạ nhân cũng rất tốt.
Mỗi ngày ta chỉ cần phụ trách việc ăn uống sinh hoạt của bà ta, thời gian còn lại ta đều có thể tự do hoạt động.
Hơn nữa, chế độ ăn uống của Thuần quý nhân cũng tốt hơn nhiều so với các cung khác, hạ nhân mỗi bữa đều có thịt.
Ta bắt đầu hiểu ra, Tạ công công đưa ta đến chỗ Thuần quý nhân này, dường như không phải muốn làm khó ta, mà thật sự muốn tìm cho ta một nơi yên ổn.
Huống hồ, Thuần quý nhân và Bình Nhi lại có dung mạo giống nhau đến vậy,
Ta không kìm được suy nghĩ... lẽ nào... bà ta chính là em gái ruột của Bình Nhi?
10
Ở chỗ Thuần quý nhân, ta sống rất thoải mái thoải mái, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tháng.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt của Thuần quý nhân giống với Bình Nhi đến thế, ta lại không kìm được mà thất thần.
Không biết có phải đã hiểu lầm điều gì không, một hôm, Thuần quý nhân đột nhiên an ủi ta:
"Song Nhi, nếu ngươi nhớ nhà, ta có thể cho ngươi nghỉ hai ngày."
Ta vội lắc đầu, "Nương nương, mẫu thân của nô tỳ đã qua đời từ khi nô tỳ còn nhỏ, nô tỳ bây giờ không có người thân, ở bên cạnh hầu hạ người là được rồi."
Thuần quý nhân nhìn ta, đột nhiên thở dài.
"Ai, thật ra, ta cũng..."
Bà ta mím môi, dường như đang do dự không biết có nên nói hay không, sau khi bắt gặp ánh mắt tìm tòi tò mò của ta, cuối cùng cũng mỉm cười:
"Cũng không ngại nói cho ngươi biết, thật ra, ta chỉ là con gái nuôi trong nhà, chuyện về gia đình ruột thịt của mình ta cũng sắp quên hết rồi, chỉ nhớ mình có một người tỷ tỷ, đối xử với ta rất tốt... nhưng sau đó, tỷ muội chúng ta đều bị cha mẹ bán đi... cũng không biết tỷ ấy bây giờ ở đâu, sống có tốt không..."
Lòng ta chấn động, về cơ bản có thể xác định, bà ta chính là muội muội ruột thịt của Bình Nhi.
Nhưng mà, ta có nên nói cho bà ta biết tin Bình Nhi đã qua đời không?
Ta suy nghĩ một lúc, rồi vẫn lắc đầu.
Thuần quý nhân bây giờ trong cung không được sủng ái, cô đơn không nơi nương tựa, đã đủ đáng thương rồi, ta sao nỡ lòng để bà ta phải chịu đựng thêm nỗi đau như vậy...
Tuy nhiên, dù bây giờ không thể nói ra sự thật, ta vẫn có thể giúp bà ta...
Ngày hôm sau, ta ra cung tìm Tạ Bất Văn, cảm tạ hắn đã điều ta đến chỗ Thuần quý nhân.
Tạ Bất Văn cười khẽ, không nói gì.
Ta do dự một lúc, rồi lại nói với hắn: "Đại nhân, ngài có thể nghĩ cách nào đó, để hoàng thượng sủng hạnh Thuần quý nhân được không?"
Tạ Bất Văn khẽ nhíu mày, "Song Nhi, ngươi nên biết, địa vị của chủ tử thế nào, không liên quan đến địa vị của hạ nhân."
"Giống như Thuần quý nhân, tuy không được sủng ái, nhưng cũng coi như là giúp hạ nhân tránh xa những cuộc tranh đấu trong hậu cung. Nhưng một khi bà ta rơi vào vòng xoáy tranh giành quyền lực và ân sủng, nha hoàn như ngươi cũng chưa chắc có thể toàn thân mà lui."
"Ta biết, ta biết hết. Chỉ là... ta cần quyền lực của bà ấy... hơn nữa Thuần quý nhân đối với ta rất tốt, ta cũng thật sự muốn giúp bà ấy được hoàng thượng sủng ái, như vậy, cuộc sống của bà ấy cũng sẽ khá hơn một chút."
Tạ Bất Văn nhìn ta, dường như không hiểu, "Rốt cuộc là vì sao?"
"Xin lỗi, bây giờ ta không thể nói được..."
Tạ Bất Văn gật đầu như đang trầm tư suy nghĩ, một lúc sau mới lên tiếng:
"Ta có thể nghĩ cách, nhưng ngươi định báo đáp ta thế nào?"
Ta suy nghĩ một lúc, "Ta sẽ cố gắng giặt giũ nấu nướng, làm việc nhà, để mỗi ngày ngài về nhà đều cảm thấy thoải mái vui vẻ."
"Chỉ vậy thôi sao?"
Ta nhìn hắn, có chút nghi hoặc khó hiểu, "Vậy ngài còn muốn gì nữa?"
Tạ Bất Văn ghé sát lại gần ta, chỉ vào mặt mình.
Ta ngẩn ra, "A?"
"Ngươi h//ôn ta một cái, ta sẽ đồng ý với ngươi." Tạ công công cười như không cười nhìn ta.
Tạ Bất Văn khẽ nhíu mày, "Sao? Không muốn à? Lại chê ta là thái giám rồi sao?"
"Không dám không dám..." Ta do dự một lúc, rồi vẫn nhón chân, nhẹ nhàng chạm môi lên má hắn một cái.
Tạ Bất Văn lúc này mới hài lòng mỉm cười, hắn nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, "Ngươi yên tâm, chuyện này, ta sẽ nghĩ cách."
Má ta đỏ bừng, không dám nhìn hắn, tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Cảm ơn đại nhân, ta ... ta về trước đây." Ta buông lại câu này, rồi chạy trốn khỏi đó.