Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11
Tạ Bất Văn quả nhiên không nuốt lời, không bao lâu sau, Thuần quý nhân đã được hoàng đế lật thẻ bài.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Thuần quý nhân trở về Phúc Hy cung, lại có không ít người khiêng lễ vật do hoàng đế ban thưởng tiến vào.
Mọi người trong cung đều vô cùng phấn khích vui mừng, ai nấy đều cảm nhận được, chủ tử của chúng ta sắp đến ngày hái quả ngọt rồi.
Thuần quý nhân mỉm cười nhàn nhạt, ánh mắt lướt qua các nha hoàn khác, khẽ gật đầu với ta, mấp máy môi dùng khẩu hình nói một tiếng cảm ơn.
Hôm đó, ta với gương mặt đầy phấn khởi tình cờ gặp Tạ Bất Văn trong ngự hoa viên, ta vội vàng bày tỏ lòng cảm tạ với hắn.
Hắn lại chỉ cười cười, hỏi ta bây giờ có rảnh không.
Ta gật đầu.
"Vậy ngươi đi dạo cùng ta ở đây một lát nhé."
Ta ngẩn ra một lúc, rồi đáp khẽ, "Vâng."
Ta và Tạ Bất Văn cùng nhau đi dạo trong ngự hoa viên, thỉnh thoảng có vài cung nữ đi ngang qua.
Ánh mắt họ nhìn chúng ta, đều có chút mờ ám.
Ta có chút ngượng ngùng, đang do dự có nên giữ khoảng cách với hắn không, thì Tạ Bất Văn đột nhiên dừng bước, nhìn những đóa hoa đang nở rộ bên cạnh.
Rồi tiện tay ngắt một đóa hoa, cài lên búi tóc của ta.
"Trông rất đẹp." Hắn nhìn ta, dịu dàng mỉm cười.
Vành tai ta đỏ ửng, cả người cứng đờ trong giây lát, "Ngài làm gì vậy?"
"Không làm gì cả, chỉ là muốn tặng hoa cho ngươi thôi."
"Vô duyên vô cớ, tặng hoa làm gì..."
"Vô duyên vô cớ thì không được tặng hoa cho ngươi sao? Theo cách gọi thân mật, ngươi cũng được xem là 'phu nhân' của ta rồi."
Bị hắn nhìn đến mức có chút bối rối ngượng ngùng, ta cúi đầu bước nhanh về phía trước.
Hắn nhanh chân đuổi theo, nắm lấy tay ta, cười nói: "Ngượng rồi à? Mặt đỏ hết cả lên rồi."
Ta chạm nhẹ lên gò má nóng bừng của mình, có chút ngẩn người.
Không phải là ta không cảm nhận được, những ngày này, giữa ta và Tạ Bất Văn, ngày càng trở nên mờ ám...
Hắn chưa bao giờ ép buộc ta làm gì, ban đêm trên giường, hai người cũng chỉ quay lưng vào nhau mà ngủ, mấy ngày gần đây thấy ta ngày càng căng thẳng, hắn còn nhún vai rồi sang thư phòng ngủ.
Chỉ là, ta vốn từng nghĩ rằng, cả đời này của ta, sẽ chỉ sống vì thái tử.
Vậy mà, bây giờ, ta lại gặp được một người khác.
Rõ ràng hắn chỉ là một thái giám, nhưng lại khiến ta cảm thấy ấm áp, khiến trái tim ta rung động.
Ta thậm chí không biết, mình đã bắt đầu có cảm giác này với hắn từ lúc nào...
"Song Nhi!"
Ta đang miên man suy nghĩ, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ta sững lại ngẩn người, vội vàng rút tay ra khỏi tay Tạ Bất Văn.
Ngài ấy đó bước nhanh về phía ta, sắc mặt tái mét.
Là thái tử, Tiêu Lẫm.
Tạ Bất Văn che ta ở sau lưng, thản nhiên nhàn nhạt nói: "Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp thái tử ở đây."
Thái tử lạnh lùng nhìn hắn, "Tạ công công, ta đặc biệt đến tìm Song Nhi."
"Tìm Song Nhi?" Tạ Bất Văn mỉm cười, "Không biết thái tử tìm Song Nhi có việc gì?"
Thái tử nghiến răng, "Đây là chuyện giữa ta và nàng ấy, phiền Tạ công công tạm thời tránh mặt đi."
Tạ Bất Văn nhếch môi cười, "Song Nhi bây giờ là người của ta, mọi chuyện của nàng, tự nhiên cũng có liên quan đến ta."
Bàn tay buông thõng bên hông của thái tử siết chặt thành nắm đấm, cố nén cơn giận, nhìn Tạ Bất Văn, "Nàng vốn là nha hoàn trong phủ của ta, là người của ta!"
Tạ Bất Văn cười cười, "Thái tử điện hạ, người dường như đã quên rồi, chính người đã tự tay dâng tặng Song Nhi cho ta."
Thái tử nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không dám thật sự nổi giận với Tạ Bất Văn, ngài ấy cố nặn ra một nụ cười nhìn ta, đưa tay ra, "Song Nhi, nàng qua đây, ta có lời muốn nói với nàng..."
"Nhưng nô tỳ không có gì để nói với ngài." Ta lên tiếng, "Ngài hà tất phải ép người quá đáng?"
Thái tử nhìn ta, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi không tin nổi, "Song Nhi, nàng..."
Ta bật cười, nụ cười đầy vẻ mỉa mai chế giễu, "Điện hạ, không phải chính ngài đã gả nô tỳ cho Tạ công công sao?"
Thái tử im lặng, bàn tay cứng đờ vẫn giơ ra giữa không trung, mãi chẳng hạ xuống.
12
Hiện giờ ở trong cung, ta sống ngày càng tốt hơn.
Thuần quý nhân không lâu trước được chẩn đoán có hỉ mạch, hoàng thượng long tâm đại hỷ, lập tức tấn phong bà ta lên làm phi.
Mà Thuần phi cũng hiểu rõ chuyện bà ta được ân sủng có sự giúp đỡ của Tạ Bất Văn, bà ta không thể công khai cảm tạ hắn, mà chỉ lén lút ban thưởng cho ta không ít đồ quý.
Không lâu sau, ta nghe nói thái tử gần đây lại nạp thêm một trắc phi mới, nghe đồn dung mạo có vài phần tương tự ta.
Mà thái tử phi và trắc phi mới, ở trong phủ thái tử náo loạn không yên.
Cứ dăm ba hôm, lại có người ch//ếc bị khiêng ra ngoài, cả phủ thái tử rơi vào cảnh hoang mang khiếp đảm.
Nghe được những tin tức này, ta chỉ cảm thấy rùng mình kinh hồn bạt vía.
May mà, may mà ta đã không thể trở thành thiếp của thái tử.
Nếu năm xưa ta thật sự được nâng lên làm thiếp... e là bây giờ cũng đã trở thành một vong hồn phiêu dạt trong phủ thái tử rồi...
Nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh bi thảm lúc Bình Nhi qua đời.
Ta chưa mất mạng, nhưng có một người, lại vì ta mà đã mất mạng rồi.
Muội ấy bị người ta đ//ánh đến ch//ếc , vậy thì, rốt cuộc là ai có thâm thù đại hận với muội ấy như vậy?
Có một điều ta có thể chắc chắn, là hôm đó muội ấy quả thực đã đến bãi săn.
Ta nghĩ đến bộ dạng "mặt bồ tát, lòng rắn rết" của thái tử phi, những lần nàng ta lén lút h//ành h//ạ, nhằm vào ta mà gây khó dễ khi ta còn ở trong phủ...
Còn có... tin tức liên tiếp có người ch//ếc truyền ra từ phủ thái tử gần đây.
Ta ngày càng nghi ngờ, cái ch//ếc của Bình Nhi, tuyệt đối cũng không thoát khỏi liên quan đến thái tử phi.
13
Mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy tâm thần bất an, dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Trong suy đoán ban đầu của ta, mọi chứng cứ phạm tội dường như đều chỉ về phía thái tử phi.
Dù sao thì, nàng ta tuyệt đối không thể dung thứ cho sự tồn tại của đứa con trong bụng ta, do đó việc diệt khẩu Bình Nhi, người đã biết sự thật, cũng không phải là không có khả năng.
Ta càng nghĩ càng thấy đáng sợ, sống lưng từng đợt lạnh buốt.
Nếu thật sự là thái tử phi đã hại ch//ếc Bình Nhi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!
Tuy nhiên, một chuyện xảy ra sau đó, lại khiến ta hoàn toàn không ngờ tới.
Hôm đó, ta tình cờ gặp một người quen trong cung — Trần đại phu đã từng chẩn mạch cho ta trước kia.
Ông ấy thấy ta, có chút kinh ngạc, sau đó kéo ta sang một bên, nhỏ giọng nói: "Song Nhi cô nương, đứa bé của cô, chẳng lẽ..."
Ta nhìn ông ấy, cười khổ, "Trần đại phu, con và đứa bé này cuối cùng vẫn là vô duyên, đã làm phiền ngài kê những đơn thuốc an thai đó cho ta rồi."
Trần đại phu cũng là người đã quá quen với những cuộc đấu đá trong chốn cung đình, mọi chuyện không cần nói nhiều thêm nữa, ông ấy vuốt râu, thở dài, "Ai, không ngờ... ngay cả tôn quý như t6hái tử, cũng không thể giữ nổi đứa con của mình."
Lòng ta cũng dâng lên chút bi thương, nhưng vẫn nói thật với ông ấy, "Chuyện này... thái tử điện hạ cũng thật sự bất lực, là ta phá thai trước, ngài ấy mới biết tin con có thai."
Trần đại phu nghe vậy quả thực sững sờ sửng sốt.
"Cái gì? Nhưng thái tử đáng lẽ phải biết tin cô nương có thai từ sớm rồi chứ."
Ta ngơ ngác, "Thái tử biết ta có thai rồi sao?"
"Phải," đại phu gật đầu, "Lúc đó ngài ấy đến hỏi ta, rốt cuộc đã chẩn ra bệnh gì cho cô nương ta liền báo cho ngài ấy tin tốt này, ta còn nói với ngài ấy, thai tượng của cô nương không ổn định, cần phải an tâm dưỡng thai."