Sau Khi Gặp Lại Anh - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1

 

Cuối tuần tôi đưa con trai đi chơi, thằng bé thấy một quán cà phê mới mở dưới nhà và nhất quyết đòi vào mua bim bim cay.

 

Tôi bất lực: "Quả Quả, trong quán cà phê không có bim bim cay đâu."

 

Thằng bé không phục: "Trong thùng r ác còn có con, sao quán cà phê lại không có bim bim cay được ạ."

 

...

 

Chuyện này là lỗi của tôi, từ nhỏ tôi đã nói với nó rằng nó được “nh ặt từ thùng r ác”, không ngờ nó nhớ mãi.

 

Nhưng dạo này thằng bé đã biết suy luận rồi, được đấy, không hổ là con trai tôi.

 

Bất đắc dĩ tôi đành đưa nó vào quán cà phê đó.

 

Không ngờ vừa mở cửa đã đụng trúng một người đàn ông, tay tôi vô tình chạm vào ngực đối phương.

 

Cái cảm giác này… Thật không tồi.

 

Nhìn lại tỉ lệ cơ thể, đều là hình mẫu lý tưởng của tôi, tim tôi không kìm được mà đ ập l oạn xạ...

 

Người đàn ông cúi đầu nhìn xuống, trái tim tôi ch  ết lặng.

 

Haizz, ra ngoài không xem lịch, lại gặp phải người yêu cũ rồi.

 

Nhưng nhìn bộ dạng của anh ta có vẻ là nhân viên quán cà phê, xem ra cũng không khá khẩm gì mấy.

 

Kinh Nhất Hủ đánh giá tôi, nhướng mày: "Trùng hợp vậy."

 

Tôi kéo tay con trai: "Con trai, gọi anh đi con."

 

Quả Quả: "Anh ơi."

 

Kinh Nhất Hủ: "..."

 

Tôi cười gian trá.

 

Cái lợi này không chiếm thì phí.

 

Kinh Nhất Hủ thì khá kiên nhẫn, anh ấy bình thản đứng sau quầy gọi món, hỏi: "Uống gì? Hôm nay khai trương, trẻ em dưới năm tuổi và cựu quân nhân được giảm giá 50%."

 

Đã là người yêu cũ mà không kiếm chút lợi lộc thì thật quá phí.

 

Tôi điên cuồng nháy mắt với cậu con trai sáu tuổi của mình.

 

Quả Quả: "Chào chú, cháu là cựu quân nhân."

 

Tôi: "..."

 

Kinh Nhất Hủ cười như không cười: "Con trai cô thông minh thật đấy, giống cô nhỉ."

 

Giọng điệu mỉa mai vả thẳng vào mặt tôi, sao tôi có thể nhịn cái này được, thế là lập tức phản bác: "Đâu có, rõ ràng là giống anh."

 

...

 

Không khí như đóng băng.

 

Tôi nhận ra câu mình vừa bật thốt khỏi miệng, nuốt khan một tiếng.

 

"Hay là, anh nghe tôi giải thích đã?"

 

2

 

Kinh Nhất Hủ không nói hai lời bắt đầu c ởi tạp dề.

 

Nhân viên bên cạnh thấy thế vội hỏi: "Á? Ông chủ phải đi rồi ạ?"

 

"Đến bệnh viện."

 

"Anh bị ốm sao?"

 

"Làm x ét ngh iệm ADN."

 

...

 

Tôi đứng cạnh, co rúm như chim cút.

 

Sự xuất hiện của Quả Quả là một t ai n ạn, tôi hoàn toàn không định nói với Kinh Nhất Hủ, hơn nữa đã nhiều năm trôi qua rồi, ai mà ngờ tôi không giữ được cái miệng ph á h oại này chứ!

 

Thấy Kinh Nhất Hủ khí thế hừng hực, tôi biết lần x ét ngh iệm ADN này không thể thoát được.

 

Thôi thì mặc kệ vậy.

 

Được thôi, x ét ngh iệm thì x ét ngh iệm, đúng lúc còn có thể bắt anh b ồi th ường tiền nuôi con cho tôi, tôi có m ất mát gì đâu.

 

Ra khỏi quán cà phê, để thể hiện hình ảnh một người mẹ hiền lành, dạy con tốt, tôi cố ý ngồi xổm xuống nói với Quả Quả: "Mẹ không lừa con đâu, trong quán cà phê thật sự không có bim bim cay mà, thấy không?"

 

Quả Quả trầm ngâm gật đầu: "Trong sữa bò không có bò, đúng không ạ; trong nước khoáng không có khoáng sản, đúng không ạ; trong bánh phu thê không có vợ, đúng không ạ; trong lòng người ta không có mẹ, đúng không ạ?"

 

Kinh Nhất Hủ: "... Cô thường dạy con như thế này à?"

 

Tôi cúi đầu tìm chỗ chui xuống đất.

 

Cái thằng nhóc chết tiệt này...

 

Bình thường nó xem cái gì trên điện thoại của tôi vậy hảaa!

 

3

 

Làm xét nghiệm ADN xong, tôi kéo Quả Quả ngồi ở hành lang bệnh viện, Kinh Nhất Hủ im lặng ngồi đối diện tôi.

 

Một lúc lâu sau, anh ấy mở miệng: "Thật ra không cần đợi kết quả ra đâu, đứa bé này... nhìn một cái là biết con anh rồi."

 

Đúng vậy mà...

 

Tôi còn phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được con trai mình có một khuôn mặt giống hệt Kinh Nhất Hủ.

 

"Nhiều năm như vậy, một mình em nuôi nó à?"

 

"Sao? Không được à?"

 

Tôi cụp mắt xuống, khinh thường nhìn anh ấy.

 

Anh ấy cau mày: "Sao không nói cho anh biết?"

 

Ôi chà, còn tỏ vẻ oan ức với tôi nữa chứ.

 

"Con em đẻ, em nuôi, liên quan gì đến anh chứ."

 

"Lục Tiểu Bạch, em nhất định phải nói chuyện kiểu đó à?"

 

Tôi gật đầu, làm động tác mời khách hướng về phía thang máy: "Không thích nghe thì đi thẳng rẽ trái, đi thong thả không tiễn."

 

Anh ấy không thèm để ý đến tôi nữa, ngồi xổm xuống trước mặt Quả Quả, xoa đầu thằng bé.

 

"Con tên là Quả Quả à?"

 

Quả Quả gật đầu.

 

"Ngoan lắm."

 

Tôi chưa bao giờ thấy vẻ mặt này trên khuôn mặt Kinh Nhất Hủ.

 

Tôi và anh ấy là bạn học đại học, cũng là oan gia, trong ấn tượng của tôi, anh ấy luôn ngông nghênh và kiêu căng tự mãn.

 

Tôi ngây người một lúc, chỉ nghe anh ấy hỏi: "Chú làm ba con có được không?"

 

Quả Quả kinh ngạc: "Ba ạ? Hóa ra chú chính là vị thần tiên đó!"

 

Kinh Nhất Hủ quay đầu nhìn tôi trêu chọc: "Em kể với nó như vậy à? Ba nó là thần tiên?"

 

Tôi im lặng hai giây.

 

"Ờ, cũng gần đúng."

 

Lời tôi còn chưa dứt, Quả Quả đã nhảy dựng lên, một ngón tay chọc vào đầu Kinh Nhất Hủ: "Hây da! Khuyển thần Thiên Cẩu! Mau hiện nguyên hình cho ta xem nào!"

 

"..."

 

Xin hãy nghe tôi giải thích lần nữa.

 

4.

 

Kinh Nhất Hủ liếc xéo tôi: "Đúng là anh phải cảm ơn em đấy."

 

Hả?

 

"Không nói với nó rằng ba nó đã chết."

 

Ừm…

 

Tôi vẫy tay: "Không có gì đâu."

 

Kinh Nhất Hủ đưa chúng tôi đến cổng khu chung cư, trước khi xuống xe tôi đã viết cho anh ấy một dãy số tài khoản ngân hàng.

 

"Nếu cảm thấy áy náy thì cứ chuyển tiền trợ cấp nuôi con vào tài khoản này, bao nhiêu tiền tôi cũng nhận hết, nhưng mọi chuyện chỉ đến đây thôi, tôi sẽ không vì con trai có huyết thống với anh mà bám lấy anh, hy vọng anh cũng tôn trọng tôi một chút."

 

Kinh Nhất Hủ im lặng, không nói gì.

 

Về đến nhà tôi mới thấy tin nhắn tài khoản ngân hàng đã nhận được hai trăm nghìn.

 

Tin nhắn đính kèm: Thử xem có phải số thật không.

 

?

 

Anh thử một số tài khoản mà chuyển thẳng hai trăm nghìn ư?

 

Tôi lặng lẽ nhìn thằng con ngốc đang chơi xếp hình, bỗng dưng cảm thấy có lỗi.

 

Thôi chết rồi, hình như tôi đã tước đi quyền tìm một người ba giàu có của con tôi rồi.

 

Quả Quả khá chậm phát triển, lời nói và hành vi thường không theo kịp các bạn cùng lứa tuổi, vì vậy mỗi lần tan học mẫu giáo tôi đều đến đón thằng bé ngay lập tức, sợ nó không nhìn thấy tôi mà sợ hãi.

 

Hôm đó tôi đến, thấy đồng nghiệp Trương Hiểu Tình cũng ở đó, con trai cô ta học cùng lớp với Quả Quả.

 

Cô ta vừa nhìn thấy tôi đã nói móc: "Ồ, Tiểu Bạch, cô lại một mình đến đón Quả Quả nhà cô à."

 

Tôi mỉm cười: "Tôi sợ nếu đi nửa người sẽ dọa chết cô mất."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo