Sau Khi Gặp Lại Anh - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

Cô ta cố tình nhấn giọng nói: "Chồng tôi sắp đến đón tôi rồi, mà này, chưa bao giờ tôi thấy chồng cô cả, nếu thật sự góa chồng thì cũng không phải chuyện gì to tát, lần trước tôi nói với cô người đó cô cân nhắc xem sao? Tuy anh ta bốn mươi rồi, dáng cũng không cao, nhưng ít nhất vẫn có tiền đấy, lái Audi, người ta còn không chê cô mang theo 'cục nợ' đâu..." Tôi thật sự đã rất nhẫn nhịn để không tháo đôi giày cao gót size 37 của mình vào khuôn mặt size 39 cô ta. Tôi cười: "Tốt thế thì cô tự đi mà lấy đi." "Lục Tiểu Bạch, cô đừng có không biết tốt xấu, để xem xem cuối cùng cô có thể tìm được cái loại 'dưa vẹo táo xiên' nào!" Lời cô ta vừa dứt, một chiếc Ferrari đỗ lại trước cổng trường mẫu giáo. Các phụ huynh đang đợi ở cổng đều bị thu hút ánh nhìn. Tôi liếc mắt nhìn, rồi sững sờ. Chỉ thấy Kinh Nhất Hủ bước xuống từ ghế lái, mặc đồ bảnh bao, đi thẳng về phía tôi: "Anh có việc..." Tôi lập tức khoác lấy tay anh ấy, nũng nịu: "Ông xã! Người ta đợi lâu lắm rồi đó!" Tôi tựa đầu vào vai Kinh Nhất Hủ, nháy mắt với Trương Hiểu Tình: "Giới thiệu với cô, đây là ông xã góa vợ mà cô vừa nói, không may, dạo trước anh ấy đã 'đội mồ sống dậy' rồi." Kinh Nhất Hủ: "..." Đúng lúc này Quả Quả chạy ra, nhìn thấy Kinh Nhất Hủ liền vui vẻ chạy tới: "Ba!" Lần này thì càng chắc chắn hơn. Nhìn thấy vẻ mặt cứng họng của Trương Hiểu Tình, tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái, trên xe của Kinh Nhất Hủ không nhịn được bắt đầu đấm không khí một cú móc trái, rồi lại một cú móc phải. "Cho cô tức chết, tức chết, tức chết..." Liếc qua kính chiếu hậu, tôi thấy khóe môi lén cong lên của Kinh Nhất Hủ. "Anh cười cái gì?" Tôi liếc anh ấy, "Lần này coi như em nợ anh một ân tình, lần sau sẽ trả." 5. Đến cổng khu chung cư tôi vừa định xuống xe, qua kính chiếu hậu thấy xe của Trương Hiểu Tình đang ở phía sau chúng tôi. Trời ạ! Quên mất cô ta ở đối diện nhà tôi rồi! "Cái đó..." Tôi quay đầu định nói gì đó, đúng lúc thấy Kinh Nhất Hủ đang lén lút véo bàn tay nhỏ của Quả Quả. Bị tôi bắt quả tang, anh ấy ngượng nghịu sờ mũi. "Có con muỗi." ... Tôi: "Quả Quả ngủ rồi, em bế không nổi, anh giúp em bế nó lên nhà đi." Mắt Kinh Nhất Hủ lập tức sáng lên. Vẻ mặt đó diễn tả thế nào nhỉ, giống như một con Husky đang đói mà tôi vừa đưa cho một miếng thịt vậy. Kinh Nhất Hủ bế Quả Quả theo sau tôi, Trương Hiểu Tình cũng đi theo sau anh ấy, tiễn chúng tôi vào nhà. Tôi vừa mở cửa đã bị bóng người ngồi trên ghế sofa làm cho giật mình. "Phương Y! Cậu bị điên à! Lại lẻn vào nhà tôi mà không nói tiếng nào!" Không phải ai khác, chính là cô bạn thân 'oan gia' của tôi. Cô ấy phớt lờ tôi và Kinh Nhất Hủ, lao thẳng đến ôm lấy Quả Quả như người nghiện được thỏa cơn thèm, 'chụt' một tiếng hôn lên má thằng bé: "Hai ngày không gặp, dì nhớ con chết đi được!!" Cô ấy độc thân lớn tuổi, lại cực kỳ yêu quý Quả Quả, có việc hay không có việc gì cũng phải ghé qua nhà tôi một chuyến. Phương Y xách chiếc vali đã được sắp xếp sẵn, ôm Quả Quả chuẩn bị chạy: "Tôi mang thằng bé đi đây, mai tôi trả lại cho cậu!" Lúc sắp ra khỏi cửa cô ấy mới nhận ra sự hiện diện của Kinh Nhất Hủ: "Ai đây? Cậu tìm 'phi công' à?" Gân xanh trên trán tôi giật giật: "Không phải!" Phương Y: "Tôi không quan tâm, hai người cứ... ờ, hai người cứ nói chuyện đi." Nói xong, cô ấy ôm con tôi phóng như bay ra khỏi cửa nhà tôi. ... Còn lại tôi và Kinh Nhất Hủ nhìn nhau không nói nên lời, có chút ngại ngùng. Tôi chỉ ra ngoài: "Ra ngoài uống một ly nhé?" Tôi kéo cửa ra, đúng lúc bắt gặp Trương Hiểu Tình đang lén lút nhìn trộm vội đóng khe cửa nhà cô ta lại... ? Xung quanh tôi toàn là mấy thể loại thần kinh gì thế này! 6 Hầu như tôi không bao giờ đi quán bar, nơi chúng tôi đến là do Kinh Nhất Hủ tìm. Tôi tìm được cơ hội liền châm chọc anh ấy: "Quen thuộc thế này, chắc là thường xuyên lui tới nhỉ?" Anh ấy không chút biểu cảm: "Của bạn anh." Vào trong, anh ấy đi thẳng đến quầy bar, chào hỏi người pha chế, người pha chế nhìn tôi một cái, trêu chọc anh ấy: "Cuối cùng cũng tìm được bạn gái rồi à?" Kinh Nhất Hủ khựng lại một chút, không nói gì. Tôi nhướn mày: "Không phải đâu, xin chào, tôi là Lục Tiểu Bạch." "Trời ơi!" Người pha chế kinh ngạc đến nỗi làm rơi cả ly: "Là cô sao! Cái người sau khi đá Hủ ca xong thì biến mất, khiến Hủ ca tìm kiếm bao nhiêu năm!" Tôi sững sờ, nhìn về phía Kinh Nhất Hủ. Người pha chế hưng phấn vẫy tay về một hướng: "Lỗi Tử với mấy người kia đều ở đây!" Trong lúc nói chuyện có mấy chàng trai từ bên đó đi tới, chào hỏi Kinh Nhất Hủ, tôi vốn muốn hỏi gì đó nhưng đông người quá cũng không tiện hỏi. Bạn bè của Kinh Nhất Hủ rất nhiệt tình, họ đang chơi trò thật hay thách, mời chúng tôi chơi cùng. Kinh Nhất Hủ còn chưa nói gì tôi đã đồng ý ngay: "Được thôi." Tôi khiêu khích anh ấy: "Anh không dám à?" Anh ấy nhướn mày: "Em muốn chơi thì anh theo." ... Chúng tôi vừa ngồi xuống, không khí trên bàn rượu liền trở nên căng thẳng. Vòng đầu tiên tôi quay chai rượu, chỉ vào Kinh Nhất Hủ, anh ấy chọn nói thật. Tôi cười lạnh: "Có mấy cô bạn gái cũ, sau em chắc là hết cô này đến cô khác nhỉ?" Kinh Nhất Hủ ngồi trên ghế sofa hút thuốc không nói gì, dứt khoát uống cạn ly rượu. Vòng thứ hai quay đến tôi, tôi cũng chọn nói thật. Kinh Nhất Hủ nhếch mép, cụp mắt nhìn tôi: "Lục Tiểu Bạch, anh chỉ hỏi em một câu, hồi đó có phải em đã đá anh không?" Tôi cũng không nói gì, nâng ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Những người khác thấy chúng tôi như vậy đều không dám nói gì, rất nhanh đến vòng thứ ba, chết tiệt lại là tôi! Quỷ tha ma bắt cái chai này! Sợ bị hỏi những điều không nên hỏi, tôi chọn thách. Kinh Nhất Hủ nhướn mày, dụi tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, đột nhiên ngồi thẳng người, đặt hai tay lên đầu gối, ngước mắt nhìn tôi: "Gọi lại một tiếng nữa đi." Mùi thuốc lá cộng thêm cồn kích thích, khiến tôi nhất thời có chút ngây ngất: "Cái gì?" Anh ấy cười một cách đểu cáng: "Gọi lại một tiếng nữa đi, ông xã." ... Lời anh ấy còn chưa dứt, mấy chàng trai kia đã bắt đầu hò reo. Tôi cười một cái, đứng dậy trước mặt Kinh Nhất Hủ, cúi người lại gần, tiện tay ôm lấy cổ anh ấy, hà hơi vào tai anh ấy nói: "Ông... xã, anh hài lòng chưa?" Cảm nhận được tay anh ấy sắp ôm lấy eo tôi, tôi kịp thời rụt người lại ngồi xuống. Đối diện với ánh mắt Kinh Nhất Hủ đang nhìn sang, tôi khiêu khích nhướn mày. Anh ấy vẫn xấu tính như vậy. Luôn luôn xấu tính như vậy. 7 Lần đầu tiên tôi gặp Kinh Nhất Hủ là khi tôi học năm hai, anh ấy học năm ba. Chúng tôi cùng tham gia một buổi tiệc do hội sinh viên tổ chức, qua thái độ của mọi người đối với anh ấy là đủ biết anh ấy được chú ý đến mức nào. Tôi ngồi chếch đối diện anh ấy, công khai đánh giá anh ấy, anh ấy thật sự rất đẹp trai, ngũ quan sắc sảo và phóng khoáng, cứ như chỉ cần anh ấy ngồi đó thôi, thế giới bỗng dưng ảm đạm hẳn đi. Ăn uống được một nửa mọi người bắt đầu thấy chán, có người đề nghị chơi một trò chơi nhỏ, một chị khóa trên tháo chiếc nhẫn của mình ra nói rằng chị ấy đã giấu chiếc nhẫn trên người một người nào đó ở đó, để hội trưởng tìm ra nó ở đâu. Tôi không biết chị ấy giấu ở đâu, cũng không có hứng thú, nhưng không ngờ cái anh hội trưởng kia lại chỉ thẳng vào tôi đầu tiên. "Ở chỗ Lục Tiểu Bạch đúng không!" Tôi nói thật: "Không phải." "Không thể nào, em càng bình tĩnh càng đáng nghi." Anh ấy đột nhiên nhìn xuống chân tôi, "Em đang cấu ngón chân xuống đất làm gì, có phải giấu ở đó không!" Tôi lập tức hoảng loạn, chúng tôi đến quán ăn Nhật Bản nên mọi người đều cởi giày, vì đi bộ cả ngày không biết từ lúc nào mà tất tôi đã bị rách một lỗ, vẫn luôn dùng ngón chân kẹp chặt. Anh hội trưởng không buông tha: "Em kẹp cái gì thế?" Ngoài lòng tự trọng của tôi ra... còn có thể là gì nữa chứ... Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, đang không biết nói sao, đột nhiên Kinh Nhất Hủ đối diện lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi, tung lên không trung rồi lại bắt lấy, nhướn mày: "Ở chỗ tôi đây này." Khoảnh khắc đó tôi cảm thấy trên người anh ấy đang phát ra ánh sáng vàng chói lọi! Bữa ăn kết thúc, chúng tôi đợi xe bên ngoài. Tôi thấy Kinh Nhất Hủ một mình đứng bên lề đường hút thuốc, liền tiến lại gần hỏi bâng quơ một câu: "Anh học khoa nào?" Anh ấy nhìn xuống tôi từ trên cao: "Không liên quan đến cô." "..."

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo