Mọi người xung quanh đều bật cười.
Tôi lập tức bốc hỏa, bình tĩnh "ồ" một tiếng: "Tôi chỉ muốn nhắc anh, khóa quần của anh chưa kéo."
Kinh Nhất Hủ: "..."
Người bị cười từ tôi chuyển sang anh ấy.
Nhưng mối thù này cũng coi như đã kết.
8
Lần gặp sau đó, tôi vô tình phát hiện ra một bí mật không ai ngờ.
Hôm đó tôi trèo tường ra khỏi trường mua đồ ăn đêm, khi trèo về đi ngang qua ký túc xá nam, thấy một bóng người mặc áo phông quần đùi đang lang thang bên bồn hoa, lờ mờ nhận ra là Kinh Nhất Hủ.
Hơn nữa mắt anh ấy đờ đẫn, thần sắc như mất hồn.
Tôi thấy lạ liền đi tới vỗ vai anh ấy: "Này anh..."
Giây tiếp theo liền bị anh ấy vật qua vai quăng thẳng xuống đất.
Đúng vậy, Kinh Nhất Hủ đang mộng du.
Tôi bó bột nằm viện một tuần, Kinh Nhất Hủ là người chăm sóc.
Tôi biết rõ người như anh ấy không thiếu người theo đuổi, nên dù có cảm tình với anh ấy tôi cũng không bao giờ thể hiện ra, ngược lại cứ cách vài bữa lại chọc tức anh ấy vài lần.
Và rồi, giữa vô vàn người thầm yêu anh ấy, tôi trở thành người đặc biệt.
Dù sao, có người nói thích bạn, có thể bạn sẽ không đáp lại. Nhưng có người mắng bạn, chắc chắn bạn phải mắng lại chứ.
Sau khi xuất viện, chúng tôi dần ít liên lạc hơn, cho đến khi anh ấy lại lên cơn mộng du.
Lúc đó tôi đang cùng các bạn cùng phòng đi ăn tối về, mấy người đều đã uống rượu, tôi uống nhiều nhất, đã say mèm rồi.
Từ xa nhìn thấy Kinh Nhất Hủ lại lởn vởn ở bồn hoa đó, tôi liền chỉ vào anh ấy nói với các bạn cùng phòng: "Nhìn kìa, bạn trai tôi lại ra ngoài quyến rũ tôi rồi."
Tôi xắn tay áo lên đi tới: "Để xem tôi không dạy dỗ anh ấy như thế nào."
Lúc đó gan to bằng trời, nghĩ rằng dù sao Kinh Nhất Hủ đang mộng du cũng sẽ không nhớ chuyện này, liền 'chụt' một cái hôn anh ấy.
Nhưng ai mà ngờ được!
Tôi chỉ muốn hôn một cái rồi bỏ chạy, nhưng Kinh Nhất Hủ lại trực tiếp ấn vào gáy tôi, đáp trả bằng một nụ hôn sâu ngọt ngào chết người.
Đầu óc tôi choáng váng, não như bị ngắt điện.
Ngày hôm sau, khi điện thoại sắp bị tin nhắn làm cho nổ tung, tôi mới biết rằng cảnh chúng tôi ôm hôn nồng nhiệt bên bồn hoa đêm qua đã bị phóng viên trường chụp lại, giờ đang treo trên trang nhất diễn đàn.
Trong vô vàn tin đồn, tôi thấy tin nhắn của Kinh Nhất Hủ: "Ra ngoài nói chuyện chút không?"
Tối qua anh ấy mộng du, chắc chắn không biết chuyện gì đã xảy ra, mặc dù tôi có chút chột dạ nhưng vẫn cố gắng đi ra.
Khi đó anh ấy đứng dưới tán cây ngô đồng, cau mày hút một hơi thuốc, rồi nhìn tôi với vẻ mặt u ám khó đoán: "Có muốn hẹn hò không?"
Tôi sững người, rồi gật đầu: "Cũng không phải là không được."
Chắc là anh ấy muốn chịu trách nhiệm, cứ mơ hồ như vậy mà hẹn hò với tôi hai năm.
Nói cho cùng, đây đúng là một đoạn nghiệt duyên, nhưng cũng là thanh xuân tôi không bao giờ quên.
9
Kinh Nhất Hủ uống say rồi.
Tôi không biết nhà anh ấy ở đâu, nghĩ dù sao Quả Quả cũng không ở nhà, liền đưa anh ấy về nhà mình vứt lên ghế sofa.
Nửa đêm tôi khát nước tỉnh dậy, mơ mơ màng màng đi vào phòng khách tìm nước uống.
Vừa mở tủ lạnh ra, đột nhiên phía sau có người ôm lấy, tôi giật mình, vừa định đá xuống thì chợt nhận ra đó là Kinh Nhất Hủ.
Anh ấy ôm chặt lấy tôi trong lòng, đầu gác lên cổ tôi, mái tóc rối lòa xòa lướt trên da thịt khiến lòng tôi rối bời, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
Cái tên này, đêm hôm khuya khoắt mộng du ở nhà người ta, có còn biết xấu hổ không vậy?
Tôi bực bội đẩy đầu anh ấy ra, nhưng anh ấy vẫn ôm rất chặt.
Tôi không thể nhịn được nữa: "Lại mộng du nữa hả, trước đây mộng du sàm sỡ em, bán thân làm bạn trai em hai năm, lần này lại định bồi thường cái gì, có tin em ném anh từ trên lầu xuống không?"
Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Hơi thở của anh ấy phả vào tai tôi, dường như có chút khó hiểu: "Ai nói với em là lần đó anh mộng du?"
Tôi sững người, kinh ngạc quay đầu lại.
Kinh Nhất Hủ buông tôi ra, đi đến ghế sofa ngồi xuống. Tôi cầm chiếc ly rỗng đứng tại chỗ: "Anh vừa nói gì? Cái lần lên trang nhất diễn đàn đó... anh không mộng du sao? Vậy sao anh lại..."
Kinh Nhất Hủ nhún vai: "Anh là người không bao giờ chịu thiệt, em hôn anh, đương nhiên anh phải đáp lễ chứ."
...
Một ngọn lửa tức giận như bùng cháy trong đầu tôi.
Tôi tức điên lên, đi tới 'hừ' một tiếng: "Tỉnh táo mà kỹ thuật vẫn thế, chậc."
Nói xong, tôi nhìn anh ấy một cách đầy thương hại, rồi đi thẳng vào phòng.
10
Sáng hôm sau tôi thức dậy thấy Kinh Nhất Hủ đang làm bữa sáng, cả người tôi đầy dấu hỏi chấm: "Sao anh còn chưa đi?"
Kinh Nhất Hủ không hề có ý thức của một vị khách, bưng trứng ốp la đến, ra hiệu tôi ngồi xuống ăn cùng.
"Hôm qua trên xe em nói nợ anh một ân tình đúng không, bây giờ anh cần em trả."
Tôi cau mày: "Có gì thì nói lẹ."
"Đi cùng anh tham gia một bữa tiệc." Anh ấy dừng lại một chút, "Cả Quả Quả nữa."
Mua một tặng một sao? Đâu ra chuyện tốt như vậy?
Tôi hừ lạnh: "Em trả ân tình là chuyện của em, anh tính toán to quá rồi đấy."
Anh ấy thong thả lau tay: "Vừa rồi giúp em đổ rác, gặp hàng xóm đối diện nhà em, cô ta nói mấy hôm nữa trường mẫu giáo có họp phụ huynh, hỏi anh có đi không, anh nói anh sẽ đi."
Kinh Nhất Hủ nhìn sang, tôi đã rót sữa cho anh ấy rồi.
"Dù sao Quả Quả không có em bên cạnh nên cũng không yên tâm lắm, anh... tiện thể đưa thằng bé đi cùng cũng không phải là không được."
...
Kinh Nhất Hủ: "Hừ, Lục Tiểu Bạch, em vẫn như xưa, có thể co có thể duỗi."
Tôi mỉm cười: "Anh cũng như xưa, gặp lỗ là chui."
Kinh Nhất Hủ: "..."
11
Bữa tiệc mà Kinh Nhất Hủ nhắc đến là một dạng liên hoan gia đình khoác lớp vỏ hòa nhã, nhưng thực chất là một buổi tụ họp của giới thương nghiệp, các giám đốc công ty lớn đều đưa vợ con đi cùng, anh ấy sợ mình đi một mình sẽ không hòa nhập được.
... Lời này tôi có chút không tin.
Suốt buổi Kinh Nhất Hủ ôm Quả Quả không buông tay lần nào.
Tổng giám đốc Trần: "Tiểu Kinh tổng, năm nay hai bên chúng ta hợp tác rất vui vẻ."
Kinh Nhất Hủ: "Sao anh biết đây là con trai tôi?"
Tổng giám đốc Vương: "Tiểu Kinh tổng, vụ làm ăn lần trước anh nói tôi vẫn khá có hứng thú..."
Kinh Nhất Hủ: "Tôi cũng thấy con trai tôi khá giống tôi."
Tổng giám đốc Ngô: "Nghe nói gần đây Tiểu Kinh tổng đang nghiên cứu ngành dịch vụ ăn uống?"
Kinh Nhất Hủ: "Đúng vậy, con trai tôi sáu tuổi."
...
Tôi vừa ăn bánh ngọt nhỏ Quả Quả lấy cho tôi, vừa đi theo sau anh ấy mà muốn lật ngửa cả mắt lên trời.
Không ngờ có người đột nhiên nhắc đến tôi.
"Vị này là ai?"
Tôi vẫn đang vắt óc suy nghĩ, Kinh Nhất Hủ đã cười đáp lại: "Vợ tôi."
Tôi sững người, lại muốn chọc tức anh ấy nhưng nhất thời chưa nghĩ ra nên nói gì, đã có người bày tỏ sự không hài lòng.
"Vợ sao? Sao tôi lại không biết con trai tôi kết hôn từ lúc nào vậy nhỉ, còn có cả con riêng?"
Chà chà, bà mẹ chồng ác nghiệt đã xuất hiện.
Tập đoàn Kinh thị không nhỏ, cơ bản đều do mẹ kế của Kinh Nhất Hủ quản lý, từ khi học đại học tôi ít nhiều cũng đã nghe nói đến.
Người đến mặc một chiếc váy dạ hội màu sẫm sang trọng, trông rất quý phái, bà ta đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại ghét bỏ nhìn Quả Quả: "Nhất Hủ, mẹ đã giới thiệu cho con bao nhiêu tiểu thư danh giá rồi, con chẳng ưng ai, người phụ nữ này đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con vậy, còn mang theo một đứa con trai, không biết là con của thằng đàn ông chó má nào, lại để con đi đổ vỏ?"
Tôi thật sự phải tự véo chặt đùi mình mới không bật cười thành tiếng.
Mắng người mà lôi cả gia phả nhà mình ra mắng thì đúng là lần đầu tôi thấy đấy.
Đây không phải mẹ ruột của Kinh Nhất Hủ, cũng không phải mẹ tôi, tôi không cần phải khách sáo với bà ta.
Tôi không nói hai lời ôm Quả Quả lại, vẻ mặt uất ức nhìn Kinh Nhất Hủ: "Không phải anh nói mẹ anh chết rồi, em lấy anh không phải chịu cảnh mẹ chồng nàng dâu sao?"
Kinh Nhất Hủ rất nghiêm túc suy nghĩ hai giây: "Hay là... đợi thêm hai năm nữa?"
Lại nói thêm một câu.
"Nhiều nhất là hai năm."
Cả hội trường im lặng, mặt mẹ kế của anh ấy tái mét.
Và tôi thật sự không thể nhịn được nữa, đúng lúc cũng không thể ở lại cái nơi này, liền vẫy tay với Kinh Nhất Hủ, ôm Quả Quả tiêu sái rời đi.
12
Về đến nhà, tâm trạng tôi rất tốt, tắm rửa xong định ôm Quả Quả xem phim, vừa quay đầu lại phát hiện không biết từ lúc nào trời đã mưa lớn, còn Quả Quả đang đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài.
"Quả Quả, con nhìn gì vậy?"
Quả Quả chỉ ra ngoài: "Ba!"
Tôi sững người, vội vàng đi đến cạnh Quả Quả, nhìn theo hướng thằng bé chỉ, chỉ thấy…