Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
1.
"Chào các em, thầy tên Chu Hằng An, là giảng viên môn khái niệm lâm sàng năm 3."
Tôi vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã được mời làm giảng viên khoa y lâm sàng, trong mắt đồng nghiệp chính là người trẻ tuổi tài cao, tiền đồ vô lượng. Nhưng trong mắt sinh viên, tôi là một người mới dễ bị thao túng và bắt nạt.
Thế mà tiết học đầu tiên của học kỳ đã có người đến muộn rồi!
Người đến mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, trên tay không mang theo vật dụng nào, thản nhiên bước vào từ cửa chính.
*Quan mới nhậm chức đốt ba ngọn lửa, tôi không khỏi nhíu mày, sau đó ghi một câu vào sổ tay: "Nam áo phông đen đến muộn một lần."
(*Thể hiện sự nghiêm khắc, kỷ luật)
Cậu ta nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén, rồi nhanh chóng quay đi.
Lúc này tôi mới nhìn rõ người đến là ai, mặt tôi lộ rõ vẻ xấu hổ, lại ghi thêm một câu vào sổ tay: "Tạ Doanh, vô lễ với người lớn tuổi."
Tạ Doanh là con trai của dì hàng xóm cũ, tôi từng dạy kèm cho Tạ Doanh một thời gian.
Không ngờ rằng cậu ấy học ở Đại học Hoa Đại, lại còn học ngành y vất vả này.
Không hiểu thế nào, sau nhiều năm gặp lại, tôi bỗng dưng có dự cảm chẳng lành.
Nhưng qua một tiết học, tâm trạng bất an của tôi đã dịu hẳn, tôi phát hiện tình hình không tệ như tôi đã tưởng tượng, mọi người ở đây đều nhiệt tình, đặc biệt là nữ sinh.
Cô gái ngồi bàn đầu tiên, đôi mắt lấp lánh tán gẫu với bạn cùng bàn: "Trời ơi! Người gì mà vừa đẹp trai lại trẻ trung thế này!"
Những người bên cạnh phụ họa: "Áo sơ mi trắng này hoàn toàn là gu của tớ đấy!"
"Bài giảng cũng rất dễ hiểu nữa!"
...
Tôi được khen đến ấm lòng, lập tức mong đợi vào công việc đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Sau giờ học, tôi thu dọn đồ đạc để trở về, nhưng một nhóm nữ sinh kéo đến và vây quanh tôi.
"Thầy Chu bao nhiêu tuổi rồi ạ?!"
"Thầy Chu quê ở đâu, có bạn gái chưa ạ?"
Có người đỏ mặt ngượng ngùng nói: "Thầy ơi, có thể thêm phương thức liên lạc không ạ, sau này có chỗ nào không hiểu em sẽ hỏi thầy."
Tôi không tiện từ chối, liền đưa mã Wechat ra, vô số bàn tay ùa lên.
Đột nhiên, trong đám người xuất hiện một bàn tay vừa thon dài vừa nam tính.
Tôi ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Tạ Doanh.
Cậu ta thản nhiên thêm Wechat, quay đầu nhìn tôi nói, "Em, Tạ Doanh."
Hai chữ "Tạ Doanh" được cậu ta nhấn mạnh.
Tôi giả vờ đáp lại: "Hóa ra em tên Tạ Doanh à, tôi là giáo viên của em, mong sau này được em giúp đỡ nhiều hơn."
Mày Tạ Doanh hơi nhíu lại, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Tôi cố ý làm vậy, một là để đáp trả sự vô lễ của cậu ta vào sáng nay, hai là khẳng định mối quan hệ thầy trò, tôi không muốn lẫn lộn bất kỳ yếu tố cá nhân nào vào đó.
Tạ Doanh: "Em thêm WeChat của thầy Chu cũng không có ý gì khác, bởi vì sau này em sẽ là lớp trưởng."
Cậu ta nói rất dõng dạc, còn tôi thì đầu óc mơ hồ, ai cho phép chứ?
"Bạn học Tạ nói vậy cũng không được tính đâu?"
Cậu ta mỉm cười: "Thầy Chu nói cũng không tính, lớp trưởng này của em là do mọi người bầu ra."
Cô gái bên cạnh lập tức giải thích: "Trước khi thầy đến thì chúng em đã quyết định rồi, Tạ Doanh có nhiều fan lắm ạ!"
Được thôi, dựa vào thân phận nam thần học đường mà làm xằng làm bậy.
Nhưng ngày đầu tiên khai giảng, tôi không nên làm khó cậu ta, đành phải ngầm đồng ý.
2.
Ngày thứ hai, tôi cố tình mặc trang phục tối màu, hy vọng không quá nổi bật làm ảnh hưởng đến kỷ luật lớp học.
Nhưng mọi chuyện không như ý muốn, đám đông bắt đầu bàn tán về trang phục của tôi, cho rằng nó mang phong cách trưởng thành và quyến rũ hơn hẳn một bậc.
Tạ Doanh đứng chắn trước tôi, ngăn cách những lời đàm tiếu không ngớt từ phía sau.
"Cậu chắn tầm nhìn của tôi rồi, tôi không ngắm thầy Chu được!"
"Tạ Doanh, cậu tránh ra chút đi!"
Fan Tạ Doanh không hề yếu thế: "Dựa vào đâu mà cậu bảo Tạ Doanh nhà tôi tránh ra? Có giỏi thì cậu cũng làm lớp trưởng đi!"
"Chỉ được nhìn Tạ Doanh nhà cậu thôi sao, không được nhìn người đẹp khác à!"
Tôi ngượng ngùng chỉnh lại vạt áo, nói với Tạ Doanh: “Em đừng đứng đây nữa, tôi không có việc gì giao cho em đâu."
Tạ Doanh nói: "Không được."
Ánh mắt của cậu ta đánh giá tôi một cách khó hiểu, yết hầu khẽ chuyển động.
"Bộ này khó nhìn thật đấy."
Tôi bất mãn trước lời châm chọc này, cố nhịn xuống: "Bạn học Tạ, mau tìm chỗ ngồi đi, nếu không..."
Tạ Doanh khinh thường bước về chỗ ngồi, ánh mắt cố ý đảo quanh tôi, đầy vẻ chế giễu!
Sau giờ học, tôi đứng ở nhà vệ sinh chỉn chu lại trước gương, nhưng trong đầu hiện lên câu nói đáng ghét của Tạ Doanh.
"Thằng nhóc lớn gan hơn rồi, rõ ràng trước đây ngoan ngoãn như vậy..."
Âm thanh tin nhắn vang lên, là tin nhắn của cậu ta.
[Thầy Chu còn định soi gương đến bao giờ, tự luyến cũng phải có giới hạn chứ ~]
Tôi nhíu mày, thằng nhóc này đang theo dõi tôi!
Tôi vừa định quay người thì đã bị một lực mạnh mẽ ép sát vào tường, Tạ Doanh có lợi thế về thể hình, mùi hương nam tính kia mạnh mẽ xộc vào khoang mũi.
"Châu Hằng An, không sao đấy chứ?"
"Tạ Doanh, em bị điên hả! Hay em là biến thái! Dám theo dõi tôi đến tận nhà vệ sinh?" Tôi tức giận, đẩy người trước mặt ra.
"Nhà vệ sinh đâu phải của riêng thầy, thầy Chu đừng có vô lý như vậy!"
Tôi chưa kịp nghĩ ra cách đáp trả, mặt lập tức đỏ bừng: "Vậy tư thế này có ý gì? Em lịch sự một chút đi!"
Ánh mắt Tạ Doanh đỏ ngầu, dường như cũng không nhịn được nữa, gầm lên nói: "Chẳng phải anh không nhận ra em sao? Anh còn dám nói không nhận ra em!"
Tôi bất lực đẩy cậu ta ra: "Sáu năm rồi, tôi nhất thời không nhận ra cũng phải thôi, chuyện đó quá hợp lý còn gì, em đừng làm loạn với tôi nữa được không?"
Đây là nhà vệ sinh công cộng, tôi không dám tưởng tượng được, nếu làm ầm ĩ quá mức sẽ có hậu quả gì.
Tôi mới nhậm chức chưa đầy một tuần, tôi không muốn có tin đồn bất hòa nào với học sinh trong lớp.
Tạ Doanh cười nhạt: "Anh em gì chứ, bây giờ mới biết mình là anh đó hả?"
"Sáu năm rồi, em có đi phẫu thuật thẩm mỹ đâu, cũng không phải đập đi xây lại từ đầu! Anh bịa chuyện cũng phải có chừng mực chứ."
Im lặng một thoáng, cậu ta lại tự giễu: "Ừ, nghe anh nói nhảm cũng không phải dễ dàng, dù gì sáu năm trước, là anh đã biến mất không lời từ biệt."
Tôi cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc đó, lòng dâng lên chút áy náy, nhưng không thể nói hết thảy được.
Tôi nhân cơ hội thoát ra, còn Tạ Doanh im lặng rời đi, bóng lưng ấy rõ ràng rất cô đơn.
Tôi nào biết, chỉ bên nhau một mùa hè trung học, mà cậu ta lại lưu giữ đến tận bây giờ.
Lúc đó Tạ Doanh mới mười lăm tuổi, vừa thi xong cấp ba.
Dì Tạ đưa tôi đến biệt thự, cậu thiếu niên Tạ Doanh non nớt thò đầu chào hỏi tôi.
Dì Tạ hiền từ nói: "Tiểu Doanh, đây là anh trai hàng xóm, mẹ mời anh ấy đến kèm con học."
Bản chất con trai đều ghét bị quản thúc, huống chi vừa mới trút bỏ gánh nặng thi cử, đã phải học trước chương trình cao trung, khó tránh khỏi sinh ra oán giận.
Nhưng Tạ Doanh thì không, cậu ta bình tĩnh đến lạ, dường như bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không thể lay động được.