Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
3.
Sau đó tôi trêu chọc Tạ Doanh: "Em nổi bật thế này, sao không ai đến tìm em chơi vậy?"
Cậu ta vẫn bình thản như mặt hồ: "Không phải có anh đến rồi sao?"
Lúc này tôi mới biết, bình tĩnh chỉ là lớp vỏ bọc của Tạ Doanh, trong lòng cậu ta thực sự rất vui.
Cha mẹ cậu ta bận rộn công việc quanh năm, Tạ Doanh cô đơn như thế, thật khiến người ta không đành lòng.
Vậy là, tôi tạm thời đảm nhận vai trò người đồng hành cùng Tạ Doanh trong tuổi dậy thì, tuy tự xưng thầy giáo, nhưng lúc đó tôi chỉ mới là sinh viên năm nhất.
Lâu dần, cậu ta ngày càng phụ thuộc tôi hơn, Tạ Doanh không bao giờ gọi tôi là thầy giáo, mà cứ luôn miệng gọi anh.
Hết nửa mùa hè, tôi hỏi cậu ta: "Đồng chí Tiểu Tạ, anh hỏi em, có muốn quà sinh nhật gì không?"
Mắt cậu ta sáng lên, vô cùng cảm động: "Anh còn nhớ sinh nhật em."
Tôi nhếch mép cười đắc ý: "Đương nhiên rồi! Anh thấy dạo này em hoàn thành bài tập rất tốt, nên muốn tặng cho em chút phần thưởng để khích lệ!"
"Ngày mai anh tự ý cho em nghỉ một ngày."
Tạ Doanh cười rạng rỡ, giống như gió mát trăng thanh, lòng tôi cũng dâng lên niềm vui khó tả.
"Anh ơi, em muốn thử rượu."
Tôi không khỏi nhíu mày, thằng nhóc này chẳng hề vòng vo: "Trước đây chưa thử à?"
"Chưa ạ, nên muốn thử!"
"Vậy được rồi, chỉ được uống một chút thôi nhé, bảo vệ trẻ vị thành niên là trách nhiệm của anh đấy." Tôi xoa đầu cậu ta.
Biệt thự nhà cậu ta rất lớn, sân sau có một hồ bơi ngoài trời, tôi xách một túi rượu và đồ ăn vặt bắt đầu bày biện.
"Em chỉ được uống rượu hoa quả thôi." Tôi đặt một chai rượu hoa quả xuống, còn bên mình thì chất đầy đủ các loại rượu.
"Còn anh đây, uống rượu trắng, rượu vang, rượu ngoại..."
Tạ Doanh nhìn chằm chằm chai rượu hoa quả của mình: "Anh ơi, trong này có cồn không ạ?"
Tôi nhếch mép cười gian: "Em đừng có mà không biết đủ, coi chừng rượu hoa quả cũng không có mà uống."
Cậu ta ngoan ngoãn, cúi đầu nhấm nháp.
Sau đó tôi uống say bí tỉ, nhìn hồ bơi mà lòng khoan khoái: "Nhìn kìa, biển đẹp quá!"
Trong một góc khuất, Tạ Doanh lén uống rượu cấm, uống hai ly rượu ngoại làm mặt đỏ hơn cả tôi!
Tôi cố gắng tỉnh táo dìu cậu ta về phòng nghỉ ngơi, cậu ta ghé vào tai tôi thì thầm: "Anh ơi, em vui quá."
"Vui cái đầu em! Trẻ con không ngoan thì không có kẹo đâu."
Lời còn chưa dứt, cậu ta đã cắn một phát vào vành tai tôi, tôi lập tức bị kích thích đến thần trí mơ hồ, "Tạ Doanh, buông ra! Đau!"
Cậu ta im lặng một lúc mới buông, sau đó thuận thế ngậm lấy môi tôi.
!!!
Cậu ta cười ngây ngô: "Ngọt hơn kẹo đấy ạ."
Trong lòng tôi lập tức dậy sóng, đầy vẻ khiếp sợ và lúng túng.
Tạ Doanh mới mười lăm tuổi! Mười lăm tuổi! Sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo với anh trai như vậy chứ!
Sau khi đầu óc rối tung lên, tôi ném Tạ Doanh ở đấy rồi lảo đảo chạy đi.
Sau hôm đó thì không gặp lại nữa.
Một là tôi cố tình trốn tránh, hai là cả nhà tôi đã chuyển đến thành phố khác.
Tôi nằm trên giường của ký túc xá nhân viên, hồi tưởng lại đủ chuyện đã qua.
Suy cho cùng, tôi không biết phải đối mặt với cậu ta như thế nào, nhưng dù vậy cũng không nên biến mất như thế.
Nghĩ lại, người lần đầu say rượu sẽ quên sạch những thứ đã xảy ra, có lẽ chỉ mình tôi đang khổ sở vì chuyện hoang đường này.
Thôi thì chuyện cũ như khói mây, không cần nhắc lại nữa.
Tạ Doanh gửi tin nhắn: "Thầy Chu, mời em ăn bữa cơm đi."
Tôi trả lời bằng một dấu chấm.
Tạ Doanh: "Anh định từ chối em à?"
Tôi: "Tôi rất bận."
Tạ Doanh: "Ngày mai trong hộp thư của hiệu trưởng sẽ có một lá thư tố cáo, giảng viên Chu Hằng An khoa Y, coi thường kỷ luật, gây náo động lớp học..."
Tôi thầm rủa một tiếng, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Tôi mời."