Sau khi kết hôn với anh trai nam chính - Chương 16

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

12


Không biết đã hôn mê trong vụ nổ bao lâu, dư âm vẫn còn tiếp diễn, sức nóng vẫn ập đến từng lớp.


Trong tiếng nổ, tôi nghe thấy âm thanh máy móc lạnh lẽo nói:


[Chúc mừng ký chủ đã vượt qua với tốc độ gấp 4 lần!]


[Thành công cắt bỏ phần nội dung dài dòng và thối tha của nam chính Quý Thời Dã truy thê!]


[Cộng thêm hai cái vỏ của ký chủ, phần thưởng vượt qua thế giới lần này x16 đó!]


Toàn thân tôi đều có cảm giác đau đớn do ngọn lửa thiêu đốt.


[Nhưng phải trừ đi điểm của nhân vật phản diện 'Tống Dương' cuối cùng... để tôi tính lại đã.]


Một người đang ôm chặt tôi trong lòng, mặc dù anh nhắm chặt mắt, nhịp tim yếu ớt.


Hệ thống vẫn lải nhải: [Này này, sao không trả lời tôi vậy?]


[Không phải là chết rồi đấy chứ? Không đúng mà…] Nó lẩm bẩm một mình: [Hiển thị vẫn còn sống mà... Rõ ràng có thể trốn, lại cứ phải kéo theo một NPC... Đó là đối tượng nhiệm vụ của Quý Thời Tuế, đâu phải của Tống Dương. Hửm? Lại là trạng thái bị thương nặng sao?]


Không biết có phải là ảo giác không, tôi dường như nghe thấy tiếng thét của Quý Thời Dã ở gần đó, dường như nhìn thấy Quý Thời Dã và Nguyễn Bạch Điềm hai người sau khi thoát chết, có được tình yêu chân thành, ôm nhau đong đầy tình cảm.


Kết cục đạt được, thế giới dừng lại.


Âm thanh xung quanh dừng lại, ngay cả tiếng thở của Tống Dương, tôi cũng không nghe thấy nữa.


[Ký chủ!] Hệ thống vui mừng reo lên: [Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!]


Cảm giác trên người trống rỗng, người trong lòng cũng biến mất.


Tôi bối rối cử động ngón tay, nhận thấy cơn đau trên người cũng biến mất.


[Chà, phần thưởng dài quá, để tôi sắp xếp đã nhé…] Hệ thống nói rất nhiều: [Yên tâm đi, Từ Niệm sẽ không chết đâu, dù sao thế giới này cũng sẽ bị thu hồi, ước tính lần sau sẽ là NPC ở một thế giới khác, anh thấy sao?]


[Dù sao cũng chỉ là một chuỗi dữ liệu thôi mà, tài nguyên phải được tái chế mới bảo vệ môi trường chứ!]


[Vậy tại sao cuối cùng anh còn đi cứu một vai phụ không quan trọng, điểm thưởng cuối cùng lại ít đi nhiều như vậy... Anh không phải đang gấp rút tích lũy điểm để cứu bản thân trong thế giới thực sao!]


Đều là một đống từ ngữ rất kỳ lạ.


Giọng anh rất yếu, dường như vẫn chưa hồi phục sau vụ nổ vừa rồi.


[Cô ấy sẽ đau đấy.]


Tôi hít một hơi thật sâu, muốn đứng dậy.


[Làm sao có thể, chỉ là một chuỗi dữ liệu thôi mà, dữ liệu làm sao có thể đau được.]


[Tôi nhớ anh trong thế giới thực cũng giống như Quý Thời Tuế, cơ thể cũng rất yếu.]


[Phải nhanh chóng tích lũy điểm mới được, không phải anh thích ra ngoài phơi nắng nhất sao?]


Không xa là một bóng dáng giống Quý Thời Tuế.


Tôi nheo mắt lại, không nhìn rõ.


Bóng dáng đó không để ý đến hệ thống, đi về phía tôi, chỉ là bước đi chậm chạp, có vẻ vẫn còn yếu ớt.


[Anh không phải người của thế giới này.]


Anh không để ý đến hệ thống mà cúi xuống trước mặt tôi.


"Quả nhiên là như vậy, cho nên ngay từ đầu, em đã có thể nghe thấy tiếng lòng của anh." Anh cười yếu ớt với tôi. Hệ thống đang phát sóng phần thưởng hoàn thành nhiệm vụ, mọi thứ trong thế giới này, dần dần hóa thành mảnh vỡ, biến mất trong ánh sáng và bóng tối, ngoại trừ tôi.


Tôi đưa tay ra muốn nắm lấy anh, nhưng tay lại xuyên qua cơ thể anh, phát hiện anh không phải là một thực thể.


"Quý Thời..." Tôi nghẹn lời, phát hiện tôi chưa bao giờ biết tên thật của anh là gì.


Quý Thời Tuế và Tống Dương, chỉ là cái vỏ anh dùng để làm nhiệm vụ trong thế giới này mà thôi.


Hệ thống phát sóng xong một chuỗi dài phần thưởng: [Ký chủ, chúng ta nên đi... ơ? Đối tượng nhiệm vụ của Quý Thời Tuế sao vẫn còn…]


Tôi hít một hơi thật sâu, dự cảm đây có lẽ là lần cuối cùng.


"Quý Thời Tuế" đã chết, còn có "Tống Dương".


Nhưng bây giờ, "Tống Dương" cũng đã chết.


Nam nữ chính của tiểu thuyết đã đạt được một kết cục viên mãn, thế giới này đã kết thúc.


Nếu tôi không nắm được anh, thì đây là lần gặp cuối cùng của chúng tôi.


Tôi lại đưa tay ra, đầu ngón tay lại chảy ra ánh sáng vàng, tan biến trong không trung.


Tôi cũng phải biến mất.


[Thế giới thu hồi thành công, nội dung liên quan trong thế giới thực sẽ được xóa sạch sau đó.]


Hệ thống thúc giục: [Ký chủ, chúng ta nên đi thôi.]


Anh không để ý, cũng đưa tay về phía tôi.


Ánh sáng xung quanh quá chói, tôi không nhìn rõ mặt anh.


"Anh có thể nói cho em biết..."


Tôi nhìn thấy bóng dáng trên đầu ngón tay anh, xuyên qua tay tôi.


"Niệm Niệm." Tôi nghe thấy anh nói: "Lần gặp mặt tiếp theo, chúng ta lại đi phơi nắng nhé."


"Anh sẽ đến tìm em. Xin em, hãy kiên nhẫn đợi anh."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo