Sau khi kết hôn với anh trai nam chính - Chương 17

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

13


"Đợi một chút…"


Tôi bật dậy khỏi giường, đầu óc choáng váng.


Nhìn bàn tay mình, trong khoảnh khắc tôi có chút bối rối.


Ánh nắng lọt vào từ khe hở rèm cửa, vừa hay chiếu vào mặt khiến tôi nhíu mày.


Dường như tôi đã mơ một giấc mơ rất dài.


Tôi mở điện thoại ra, đã là ba giờ chiều.


Hậu quả của việc thức khuya xem tiểu thuyết là đầu óc đau nhức vô cùng.


Tôi lê thân thể vô lực của mình xuống lầu, bố mẹ đang ngồi trên ghế sofa xem TV.


Tôi dụi mắt, theo bản năng hỏi một câu: "Em trai đi học rồi à?"


"Mày có em trai hồi nào? Ngủ đến lú luôn rồi!" Mẹ tôi mắng tôi một câu: "Cơm trên bàn đấy, tự đi hâm nóng đi."


Chân tôi khựng lại, tay đặt lên lan can cầu thang, đột nhiên một cảm giác cô đơn và trống rỗng kỳ lạ, chua xót từ đáy lòng trào ra.


Lúc này tôi mới tỉnh táo lại.


Tay bối rối vén tóc mái lên, sau khi đứng yên tại chỗ vài giây, tôi lại lao về phòng.


Tôi lục tìm khắp phòng, cũng không tìm thấy cuốn tiểu thuyết tôi đã thức khuya đọc tối qua.


Mà ngồi giữa căn phòng bừa bộn, tôi đột nhiên cũng không nhớ mình muốn tìm gì.


Sách giáo khoa từng viết: Dung lượng của não người là 2,5 PB, tương đương 25.000 GB.


Điều này có nghĩa là chúng ta có thể lưu trữ khoảng 13 năm video truyền hình độ nét cao hoặc có thể lưu trữ gần 5 tỷ cuốn sách.


Còn tôi thì vừa mới đứng dậy, đi hai bước, lại quên mất mình phải làm gì sau đó.


Tôi đấm vào đầu vài cái, chỉ có thể cam chịu dọn dẹp phòng.


Cảm giác như bản thân đã quên điều gì đó, nhưng cuộc sống thực tế trôi qua rất đầy đủ, dường như cũng không có chuyện gì tồi tệ xảy ra vì tôi quên điều gì đó.


"Hôm nay nắng đẹp nhỉ…" Đồng nghiệp tranh thủ giờ nghỉ trưa tán gẫu: "Đôi khi ra ngoài phơi nắng cũng không tệ."


Tôi rùng mình, tim đập nhanh một cách kỳ lạ.


Nhưng tôi không tìm thấy nguồn gốc của những thay đổi kỳ lạ này.


"Đúng vậy…" Tôi đáp lời: "Dạo này thời tiết rất đẹp."


"À mà này…. " Đồng nghiệp tiến lại gần: "Cuốn tiểu thuyết mà tôi đã giới thiệu cậu đã đọc xong chưa? Chính là bộ có một nữ phụ tên giống cậu đấy."


Vừa nhắc đến tiểu thuyết, những đồng nghiệp khác cũng tỏ ra thích thú, chỉ là hầu hết đều phàn nàn.


"Nói thật nhé, loại tiểu thuyết ngôn tình máu chó khó coi đó thực sự quá nhiều. Không có loại gì có thể tiêu diệt Mary Sue sao? Xóa sạch một phím những cuốn tiểu thuyết tôi không muốn xem."


"Cũng đỡ rồi. Tôi cảm thấy gần đây loại tiểu thuyết này đã ít đi rất nhiều, trước đây tôi còn giới thiệu cho các cậu một bộ rất máu chó, nam chính tên gì đó Dã phải không? Gần đây tôi tìm thì lại không thấy!"


"Ồ đúng đúng, nữ phụ là..."


"Ê? Tôi muốn nói gì nhỉ?"


Mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ như mình không có ấn tượng gì.


"Haizzz!" Đồng nghiệp thở dài: "Đôi khi xem những cuốn tiểu thuyết đó, ban đầu thì sảng khoái thật, nhưng về sau cứ như thể bị ép ăn phân vậy."


"Không thể hiểu nổi sự tồn tại của Mary Sue máu chó đó có ý nghĩa gì. Nói là để thỏa mãn sự mơ mộng của mọi người, nhưng mấy hành động của nam nữ chính chỉ khiến người ta ngạt thở."


"Ha ha…" Tôi đáp lại: "Đúng là vậy."


Cứ như vậy, một tháng trôi qua. Tôi kéo thân thể mệt mỏi trở về nhà, vừa muốn ngã xuống sofa ngủ một giấc đến mai, lại bị mẹ kéo dậy, trên tay cầm một ít món ăn nhỏ do mình làm.


"Hàng xóm mới chuyển đến là một thanh niên, con đi đưa cho cậu ấy chút đồ." Nói xong, bà còn liếc tôi vài cái: "Chải chuốt một chút, tóc tai rối tung cả lên rồi đây!"


Tôi phản kháng: "Con không muốn đi!"


Mẹ tôi dứt khoát nhét đồ vào tay tôi: "Mẹ đã hỏi thăm rồi, đẹp trai, hai mươi bảy tuổi, vẫn còn độc thân, thích phơi nắng..."


Tim tôi đập mạnh một cái.


"Chỉ là thanh niên này nhìn có vẻ hơi yếu, cảm giác bệnh tật, nhưng nghe nói nhà có tiền..."


"Nghe nói, trước đây không lâu đã phẫu thuật rồi, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đó còn khá thấp, nhưng cậu ấy cũng may mắn vượt qua được..."


Tôi gật đầu: "Đúng là một người có phúc khí mà."


"Cho nên…" Mẹ liếc tôi một cái: "Mau đi chào hỏi người ta đi."


"Chải chuốt một chút rồi hãy ra ngoài. Vì muốn con thoát ế mà mẹ thực sự vất vả lắm đấy. Con không biết đâu, chỉ vì con cứ lề mà lề mề, Tiểu Hoa, Tiểu Hồng, Tiểu Mỹ họ đã qua lại mấy lượt rồi!"


Tôi: "Trong thời kỳ dịch bệnh mà, vẫn nên ra ngoài ít thôi."


Tôi lật người quyết định giả chết.


Ngày hôm sau, bố mẹ đi làm, vì là ngày nghỉ nên tôi ngủ một giấc đến trưa.


Vừa muốn xuống lầu tìm đại thứ gì đó lấp đầy bụng, bỗng nghe thấy có người gõ cửa.


Lê những bước chân mệt mỏi, tôi mở cửa ra, kết quả trước cửa là một anh chàng đẹp trai.


Chưa từng gặp anh chàng đẹp trai nào như vậy, nhưng khi nhìn thấy anh ta, trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một vài đoạn kí ức.


Đoạn thứ nhất lóe lên, tôi lại nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt và đôi môi đỏ mọng của anh ta, chớp mắt không rời.


Sau khi phản ứng được mình đang làm gì, tôi quay người tát mình một cái.


Làm gì vậy Từ Niệm, chưa ngủ tỉnh sao!?


Đối với hành vi bất lịch sự của tôi, anh ta cũng không hề tức giận, ngược lại còn cười rất sâu: "Chào cô, tôi là người mới chuyển đến, tôi tên là Quý Dương."


Ồ, người mới đến.


Tôi đột nhiên hoàn hồn, quay người đưa đồ mẹ tôi chuẩn bị hôm qua cho anh ta, mặt đỏ bừng, tim đập như trống, dường như có thể hiểu tại sao Tiểu Hoa, Tiểu Mỹ, Tiểu Hồng lại chạy mấy lượt rồi.


"Chào anh! Anh… chúng ta trước đây có quen biết không?"


Anh ta nhướng mày, không phủ nhận.


Tôi tiếp tục nói lắp: "Không… xin lỗi… nên tự giới thiệu, tôi tôi tôi tên là Từ..."


[Ông cụ rất hài lòng, giây tiếp theo, tôi đã bị một hàng người áo đen khiêng vào một phòng bệnh VIP đơn.]


[À đúng rồi, là tôi.]


Tôi cũng không biết có phải là do đi làm mà bị ngốc không, mắt cứ không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào môi anh ta.


Nhưng… thực sự, trông rất muốn hôn...


Anh ta dường như cũng phát hiện ra điều này, một tay chống cằm, cong môi cười: "Muốn hôn sao?"


Rõ ràng trước đây không có giao tiếp gì, nhưng một số hình ảnh kỳ lạ luôn hiện lên trong đầu tôi.


Tôi ngẩn người gật đầu, sau khi phản ứng lại, lại lùi mạnh năm bước: "Không không không, anh hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi."


Bình thường rất ít khi phạm sai lầm trước mặt người lạ, tôi làm sao vậy!


Tôi hận không thể tát bản thân hai cái, nhưng trái tim lại không thể bỏ qua mà đập càng lúc càng nhanh.


Không đến mức vậy chứ, không đến mức vậy chứ, đâu phải chưa từng thấy trai đẹp bao giờ.


Chỉ là nhìn anh ta, tôi luôn có một cảm giác quen thuộc không biết từ đâu đến.


Anh ta vẫn cười, tiến lại gần tôi, khẽ nói: "Niệm Niệm, vì em muốn..."


Tôi sắp bị tiếng tim đập của mình làm cho chết khiếp, não bộ bị đơ, lại còn thực sự tưởng tượng ra một số hình ảnh thân mật.


Giây tiếp theo tôi đã ghét bỏ chính mình. Mới gặp lần đầu mà tôi lại dám mơ tưởng đến những thứ không đâu.


"Vậy chúng ta..." Ánh mắt của anh ta lưu chuyển trên mặt tôi, khiến tôi mím môi, bắt đầu suy nghĩ xem hôn có cần nhắm mắt không.


Không, đây mới là lần đầu gặp mặt, tốc độ có phải quá nhanh không?


Không không, vậy thì hôn có cần nhắm mắt không?


Không không không, nhưng nhắm mắt thì không nhìn thấy mặt anh ấy mất!


Đợi đến khi tôi căng thẳng nhắm mắt lại, tôi lại nghe thấy anh khẽ cười một tiếng.


"Đừng vội."


"Đã nói rồi, lần gặp mặt tiếp theo, chúng ta phải cùng nhau đi phơi nắng mà."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo