Sau Khi Rơi Từ Vách Đá Tình Yêu - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

4


Nhà tôi đến nhà họ Chu cũng không gần.


Mà trời thì bắt đầu đổ mưa - ban đầu chỉ lất phất như đang rơi lệ, sau rồi như trút, cuồn cuộn xối xả chẳng chút nương tình.


Tài xế đưa tôi đến nơi, còn tốt bụng đưa cho tôi một chiếc ô.


Tôi gật đầu cảm ơn, gửi thêm chút tiền coi như lời cảm tạ.


Tôi bung ô, ngẩng đầu nhìn ánh đèn sáng rực trong biệt thự nhà họ Chu, rồi nhấn chuông.


Người giúp việc ra mở cửa.


Thấy tôi, cô ấy sững người thấy rõ:


“Cô Chúc…”


Tôi siết chặt cán ô: “Chu Tuấn có ở nhà không? Tôi muốn gặp anh ấy.”


Người giúp việc lưỡng lự, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.


Ánh mắt tôi lướt qua cô ấy, nhìn thẳng vào trong căn nhà… Không gian im lặng đến lạ thường, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh náo nhiệt trong bài đăng của Chu Tuấn.


Tôi đã hiểu: “Anh ấy không có ở đây sao?”


Người giúp việc trông rất khó xử:


“Cô đừng hỏi nữa. Cậu hai đã dặn không được tiết lộ tung tích của cậu ấy, cũng…”


“Cũng không được để cô bước chân vào nhà họ Chu nữa.”


Tay tôi khẽ run, chiếc ô bị gió giật, cuốn phăng lên bầu trời đêm mịt mù.


Người giúp việc vội vã chạy vào nhà, lấy ra một chiếc ô khác đưa cho tôi:


“Cô Chúc, cô quay về đi. Cô biết tính tình của cậu hai mà, bọn tôi cũng không dám trái lệnh.”


Tôi nhận lấy ô, khẽ cười với cô ấy: “Cảm ơn.”


Người giúp việc thở dài, rồi khép cửa lại.


Trong đêm mưa gió như trút nước, gió quất vào mặt lạnh buốt như thế này, che ô cũng chẳng ích gì.


Vừa bước ra khỏi mái hiên, chiếc ô đã bị gió quật cong.


Còn chưa ra khỏi sân nhà họ Chu, ô đã hỏng hoàn toàn.


Tôi lấy điện thoại ra gọi xe suốt một lúc lâu, dù đã tăng giá gấp đôi cũng không ai chịu nhận chuyến.


Toàn thân tôi ướt sũng, hết cách nên tôi đành quay lại, gõ cửa nhà họ Chu thêm lần nữa.


Lần này là một người giúp việc khác ra mở cửa.


Thấy tôi ướt như chuột lội, ánh mắt cô ấy hiện lên một tia ái ngại:


“Cô Chúc, cậu hai đã nói rồi, ai dám để cô vào nhà thì sẽ bị đuổi việc.


Tôi còn có con nhỏ phải nuôi, thật sự không thể mạo hiểm đâu…”


Chưa đợi cô ấy nói hết câu, người tôi đã run lên vì lạnh, chẳng thốt nổi một lời trọn vẹn.


Người giúp việc lúc trước mở cửa cho tôi, giờ cầm ra một chiếc áo khoác dày:


“Cô Chúc, đây là áo của tôi. Nếu cô không chê, thì cứ mặc tạm cho đỡ lạnh đã nhé.”


Không ai dám chống lại mệnh lệnh của cậu hai.


Người giúp việc chỉ về phía bên hông nhà:


“Góc đó camera không quay được, cô Chúc, cô cứ sang đó trú tạm đã.”


Tôi khẽ cảm ơn, ngồi nép dưới hiên, rút điện thoại ra tiếp tục tăng giá gọi xe.


Lúc này,  một chiếc xe từ từ tiến vào sân nhà họ Chu, người giúp việc vội vã che ô ra đón.


Tôi ngẩng đầu nhìn sang.


Là xe của Chu Ôn Yến.


Chu Ôn Yến cúi đầu, bước nhanh vào nhà.


Nhưng vừa đi ngang qua tôi, bước chân anh đột ngột khựng lại.


Người giúp việc theo sau anh đang cầm ô che cũng khựng lại, suýt chút nữa đâm vào lưng anh.


Chu Ôn Yến hơi cau mày: “Sao lại ngồi xổm ở đây?”


Tôi đứng dậy, tứ chi tê buốt vì lạnh: “Mưa lớn quá, em không về được…”


Chu Ôn Yến liếc nhìn người giúp việc.


Người giúp việc lập tức giải thích:


“Chúng tôi đã đưa áo cho cô Chúc rồi. Nhưng trước khi đi, cậu hai có dặn là từ nay không được cho cô ấy vào nhà. Nếu không thì tất cả chúng tôi sẽ gặp rắc rối. Cậu cũng biết tính khí của cậu hai mà, chúng tôi…”


“Chúng tôi cũng không dám tự ý quyết định.”


Chu Ôn Yến khẽ chửi một tiếng, giọng đầy khinh miệt: “Cái thằng sống lỗi đó.”


Anh bước tới, định đưa tôi vào nhà: “Em vào nhà đi.”


Tôi vẫn đứng yên, không nhúc nhích.


Chu Ôn Yến tưởng tôi còn do dự vì lời của Chu Tuấn.


Anh lạnh nhạt nói: “Nhà họ Chu này không đến lượt cậu ta lên tiếng.”


Tôi lắc đầu: “Giờ mưa đã nhỏ hơn rồi, anh… Anh Chu, anh có thể phiền tài xế đưa em về không?”


Chu Tuấn, có lẽ lần này anh ta đúng một điều.


Nếu anh đã tuyệt tình đến mức này, thì tôi cũng nên học cách tự biết điểm dừng. Không bao giờ bước chân vào nhà họ Chu nữa.


Chu Ôn Yến nhận lấy chiếc ô từ tay người giúp việc, gật đầu với tôi:


“Anh đưa em về.”


Tôi nhìn về phía người tài xế vừa định xuống xe.


Tài xế liếc nhìn Chu Ôn Yến, lập tức hiểu ý, ôm bụng chạy vào hiên nhà:


“Tôi đau bụng quá, phiền cậu cả phải đi một chuyến rồi.”


Hai người giúp việc bên cạnh cũng liếc nhau một cái, vội vàng tìm cớ:


“Chúng tôi đi rót ít nước nóng cho Tiểu Trần!”


Thoắt cái, trong sân chỉ còn lại tôi và Chu Ôn Yến.


Tôi là người lên xe trước, toàn thân tôi ướt sũng, lạnh buốt đến tận xương.


Nếu không để Chu Ôn Yến đưa về thì tôi cũng chẳng biết phải chờ đến bao giờ nữa.


5


Chu Ôn Yến cởi áo khoác đưa cho tôi, tôi nhận lấy, đồng thời hủy luôn đơn gọi xe.


Không gian trong xe chìm vào một khoảng tĩnh lặng kéo dài, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa kính gõ nhịp đều đều như tiếng tim người đang mỏi mệt.


Chu Ôn Yến nhìn sang tôi hỏi “Em với Chu Tuấn xảy ra chuyện gì vậy?”


Tay tôi hơi khựng lại, nhưng cũng không giấu giếm: “Bọn em chia tay rồi.”


Trước khi đến nhà họ Chu, tôi vẫn còn ôm một tia hy vọng.


Nếu Chu Tuấn chịu ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc với tôi thì sau khi tháo gỡ hiểu lầm, chuyện này có thể xem như chưa từng xảy ra.


Thế nhưng tôi đã dầm mưa cả buổi trời. Mưa lạnh xuyên da, gió rít bên tai như muôn vàn lời cảnh tỉnh. Dù lòng người có cứng cỏi đến đâu, thì qua một trận giông gió thế này, những điều ngốc nghếch trong tôi hẳn cũng đã được gột sạch.


Mỗi lần cãi nhau, Chu Tuấn chưa bao giờ chịu thẳng thắn.


Anh ta luôn chờ tôi đi đoán từng chút từng chút một.


Nếu tôi đoán trúng, anh ta sẽ miễn cưỡng nở một nụ cười, ban cho tôi một tia sáng nhỏ xíu để níu kéo.


Còn nếu đoán sai, thì anh ta lập tức chiến tranh lạnh.


Thời gian dài hay ngắn hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng của Chu Tuấn.


Tôi từng cố gắng nói chuyện thẳng thắn với Chu Tuấn nhưng anh ta chỉ đáp lại bằng khuôn mặt lạnh lùng.


Đợi đến khi làm hòa, anh ta sẽ bảo tôi rằng từ nhỏ trong nhà không ai để ý đến cảm xúc của anh ta.


Cho nên anh ta không biết phải mở lời ra sao, chỉ biết ôm ấm ức mà giận dỗi.


Tôi đã từng thấy xót xa, từng hiểu cho anh ta, và rồi đã đến lúc tôi mỏi mệt và chai sạn.


Hôm nay, cuối cùng tôi cũng có thể cho mình một câu trả lời rõ ràng.


Chu Ôn Yến có vẻ hơi ngạc nhiên: “Chỉ vì em tặng quà cho anh sao?”


Ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua gương chiếu hậu.


Chu Ôn Yến khẽ ho một tiếng, rồi nói thêm: “Từ nhỏ Chu Tuấn đã không ưa anh, cậu ta tuyệt đối sẽ không chủ động tặng quà.”


Tôi khựng người lại.


Bỗng dưng, tôi hiểu ra nguồn cơn mọi chuyện lần này.


Thì ra khi Chu Tuấn đề xuất tặng quà, đó chỉ là một phép thử.


Thực ra trong lòng anh không muốn làm vậy.


Nhưng anh ta lại không chọn cách nói thẳng với tôi.


Mà vẫn trông đợi tôi như mọi khi, đoán trúng suy nghĩ trong lòng anh ta.


Chỉ có điều lần này, tôi đã không nhận ra điều đó.


Vẫn gửi món quà đúng như anh ta đã nói.


Chu Tuấn không xuất hiện trong buổi tiệc sinh nhật tối hôm đó, phần lớn cũng vì lý do này.


Đến khi tận mắt chứng kiến tôi đưa món quà cho Chu Ôn Yến, cảm giác đố kỵ và bất mãn trong lòng anh ta càng bị đẩy lên đỉnh điểm.


Vậy nên mới chọn cách ném cốc để thể hiện sự tức giận của mình.


Còn những chuyện xảy ra sau đó… chỉ vì tôi không đi từng phòng gõ cửa để dỗ dành anh ta nên anh ta mới chặn tôi.


Xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau, tôi chỉ thấy nực cười và ngớ ngẩn đến thảm hại.


Lồng ngực đau âm ỉ.


Tôi thấy không đáng, cho chính mình.


Tôi lau nước mắt bằng mu bàn tay ướt lạnh, mở điện thoại, nhắn tin cho Chu Tuấn:


[Chia tay đi, em mệt rồi.]


Tin vẫn không gửi được.


Nhưng tôi đã không còn buồn vì điều đó nữa.


Cũng không còn lặp đi lặp lại việc tự hỏi mình đã sai ở đâu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo