Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
6
Chu Ôn Yến đưa tôi về đến nhà mà không nói thêm gì nhiều.
Chỉ bảo sẽ nói với gia đình chuyện hủy hôn.
Tôi trả lại áo khoác cho anh ấy:
“Cảm ơn anh. Còn lý do thì… cứ nói là bọn em không hợp nhau.”
Nếu đem lý do thật sự ra ánh sáng, có lẽ đa phần người lớn sẽ chỉ cười xòa, cho rằng Chu Tuấn nhất thời giận dỗi, trẻ con chưa lớn.
Họ sẽ lại tìm đến anh, ép anh phải gặp tôi, nói một vài lời làm lành cho có lệ.
Rồi đâu lại vào đấy, hôn ước nối lại như chưa từng có rạn vỡ.
Nhưng tôi không muốn như vậy nữa rồi.
Tôi không thể tưởng tượng nổi viễn cảnh tương lai của mình sẽ gắn bó với một người mà tôi phải sống bằng trực giác, đoán từng mảnh tâm trạng như người đi trong mê lộ không bản đồ.
Cũng không muốn mỗi lần bị chiến tranh lạnh vẫn phải ngồi suy nghĩ xem có phải là lỗi của mình không.
Chu Ôn Yến không nhận lại áo khoác:
“Là do nó quá trẻ con. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Tôi liếc nhìn chiếc áo khoác đã bị ướt, khẽ rụt tay lại, rồi lại khẽ cười nói: “Để em giặt khô rồi trả anh sau.”
Chu Ôn Yến không nói thêm, chỉ xoay người lên xe, mở cốp lấy ra một hộp thuốc cảm, đưa về phía tôi:
“Nghỉ ngơi cho tốt..”
Anh ấy đợi đến khi đèn trong nhà tôi sáng lên, mới quay đầu xe rời đi.
7
Cơn giông kéo đến nhanh hơn tôi tưởng.
Ba giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi hàng loạt cuộc gọi dồn dập từ ba mẹ tôi và ba mẹ Chu Tuấn.
Tất cả đều gọi đến chỉ vì một chuyện.
Họ nói Chu Tuấn chỉ là nhất thời giận dỗi.
Không cần thiết phải làm lớn chuyện đến mức hủy bỏ hôn ước.
Và họ cũng không cho phép tôi cứ thế mà cắt đứt mọi thứ.
Chỉ trong chớp mắt, tôi đã đoán ra được họ nghe tin này từ đâu.
Chu Ôn Yến còn đang lái xe, chắc chắn không thể thông báo với hai bên gia đình nhanh như vậy.
Ngoài anh ấy ra, người duy nhất biết chuyện tôi muốn hủy hôn — chính là Chu Tuấn.
Anh ta không muốn chia tay, nhưng cũng không chịu chủ động nói chuyện với tôi.
Để ngăn tôi lại, anh ta thà gọi ba mẹ dậy giữa đêm để làm ầm lên.
Ngoài trời mưa vẫn rơi lách tách không ngừng.
Tôi khẽ thở dài:
“Không phải giận dỗi, thật sự là bọn con không hợp nhau.”
Chu Tuấn không thể mở lòng, không chịu chủ động bày tỏ suy nghĩ.
Còn tôi thì không thể cứ mãi nhẫn nhịn bao dung vô điều kiện như vậy được nữa.
Ba tôi tức đến mức chửi ầm lên.
Ba mẹ nhà họ Chu thì im lặng rất lâu, chỉ nói ngày mai gặp mặt rồi bàn tiếp.
Không một ai coi tin tôi cả.
Tất cả bọn họ đều nghĩ tôi chỉ đang giận dỗi với Chu Tuấn mà thôi.
Tôi nằm trên giường, trằn trọc giữa bóng tối, lòng nặng trĩu đến mức không thể nhắm mắt.
Tôi nhắn tin cho Chu Tuấn:
[Anh thấy thú vị lắm đúng không?]
[Đã không muốn nói chuyện với em, thì còn cưới xin cái gì nữa?]
[Nếu anh không trả lời, em sẽ hủy hôn.]
[Chu Tuấn, đừng thử lòng em nữa.]
Ba tin nhắn đầu đều gửi được.
Đến tin thứ tư thì lại bị từ chối nhận.
Nghĩa là Chu Tuấn đã thấy.
Nhưng vẫn kiên quyết không chịu nói chuyện.
Cũng được thôi.
Dù sao thì, tôi vốn đã định lừa anh ta một lần.
Kể cả ngày mai anh có đến đúng hẹn, thì hôn ước này cũng không thể tiếp tục nữa.
8
Sợ tôi từ chối gặp mặt, từ sáng sớm, xe do ba tôi phái đến đã đợi sẵn dưới nhà.
Tôi đeo nhẫn đính hôn và món quà Chu Tuấn tặng, xuống nhà lên xe.
Ba mẹ tôi đã có mặt ở nhà họ Chu từ sớm.
Vừa thấy tôi bước vào, mẹ đã thở dài ngao ngán:
“Chỉ là cãi nhau một chút, sao lại vội buông lời không cưới nữa như thế?”
Mẹ Chu cũng nhẹ giọng khuyên nhủ:
“Minh Huyên, Tiểu Tuấn từ nhỏ đã nhạy cảm, sống nội tâm.”
“Nó không cố tình ngó lơ cháu đâu.”
“Nó chỉ… chỉ là không biết cách thể hiện nỗi lòng của mình thôi.”
“Dì đã sai người đi tìm nó rồi, nhanh thì hai ngày nữa là về nước.”
Về nước?
Vậy là trong suốt khoảng thời gian tôi trằn trọc, day dứt khôn nguôi, gửi bao nhiêu tin nhắn mà chẳng nhận lại một lời hồi âm…
Chu Tuấn đã ra nước ngoài rồi.
Anh ta sợ tôi đến mức phải trốn đi tận phương trời khác?
Giọng tôi khẽ run:
“Nếu anh ta không muốn gặp cháu, vậy xin bác trai bác gái hãy chuyển lời giúp cháu.”
“Chuyện hôn nhân này, nhất định phải chấm dứt.”
“Nhẫn và quà đều ở đây.”
Chưa đợi nhà họ Chu lên tiếng,ba tôi đã đập bàn đánh rầm một cái:
“Tin đính hôn của hai đứa đã lan truyền khắp nơi, hai nhà cũng đã thắt chặt quan hệ làm ăn.”
“Chúc Minh Huyên, con định giở trò gì vậy hả?!”
Đột nhiên tôi lại thấy buồn cười.
Cả tôi và Chu Tuấn đều là những đứa con không được yêu thương đúng nghĩa.
Ấy vậy mà đến khi nói hủy hôn, mọi chuyện lại hoá thành đại sự ảnh hưởng đến vận mệnh hai nhà.
Mẹ Chu liếc nhìn sắc mặt mọi người, vừa định lên tiếng:
“Minh…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt bà:
“Cháu không giận dỗi. Chỉ là… không muốn cưới anh ấy nữa thôi.”
Vừa dứt lời, ba tôi đã giơ tay tát thẳng vào mặt tôi.
Cái tát giáng xuống không nương tình, khiến gò má tôi lệch hẳn sang một bên.
Mẹ Chu hoảng sợ kêu lên:
“Lão Chúc, sao ông có thể đánh con bé chứ?”
Ba Chu cũng kéo áo ông lại, ép ông ngồi xuống ghế.
Không kiềm chế được cảm xúc trước mặt người ngoài, ông thở hắt ra, cố nặn ra một nụ cười:
“Con bé này bướng quá, tôi chỉ là nhất thời nóng giận.”
Tôi vuốt tóc ra sau tai, bình thản mở miệng:
“Ba, con không thể chịu đựng một cuộc sống như vậy… Là vì ba đấy.”
Thật ra, xét từ một góc độ nào đó, ba tôi hẳn rất hiểu Chu Tuấn.
Bởi vì tính khí hai người giống hệt nhau.
Luôn không rõ vì lý do gì mà bỗng dưng nổi giận.
Sau khi giận thì cũng không nói rõ, chỉ im lặng hoặc cố tình gây động tĩnh.
Đợi người khác đến dỗ dành, hành vi chẳng khác gì Chu Tuấn.
Vậy nên từ nhỏ, tôi luôn lo sợ không biết lời nào sẽ khiến ba không vui.
Chỉ dè chừng từng lời ăn tiếng nói, tự hỏi rốt cuộc mình sai ở đâu.
Đợi đến khi tôi gắng gượng nghĩ ra cái sai của mình để xin lỗi thì ba tôi đã điều chỉnh lại tâm trạng, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cả thời thơ ấu của tôi đều trôi qua trong nỗi sợ hãi và thận trọng như vậy.
Đến lần đầu tiên Chu Tuấn chiến tranh lạnh với tôi, phản ứng đầu tiên của tôi là tự kiểm điểm, sau đó chủ động đi dỗ anh ta.
Chỉ mong anh ta đừng tiếp tục lạnh nhạt với tôi nữa.
Về sau, Chu Tuấn kể với tôi về tuổi thơ bị phớt lờ của anh.
Tôi bắt đầu cảm thấy xót xa.
Mẹ Chu đưa túi chườm đá cho tôi đắp lên mặt.
Bà thở dài, vừa định mở miệng khuyên:
“Minh Huyên à…”
Chu Ôn Yến cắt lời bà:
“Mẹ, bao nhiêu năm qua mẹ chỉ chiến tranh lạnh với ba con đúng một lần.”
“Kể từ sau lần đó, dù có cãi nhau đến mức đập vỡ mười cái bình hoa, hai người cũng chưa từng chiến tranh lạnh nữa.”
“Mẹ từng nói, chiến tranh lạnh là thứ hủy hoại tình cảm nhất, cũng tổn thương người khác nhất.”
Thấy anh thẳng thắn nói mấy chuyện trong nhà trước mặt ba mẹ tôi, ba Chu hắng giọng, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
Chu Ôn Yến giả vờ không thấy, nói tiếp:
“Tính cách của Chu Tuấn, mọi người đều hiểu rõ cả.”
“Rõ ràng là không vui, nhưng lại cứ phải chờ người khác đi đoán.”
“Đoán không đúng thì để người ta tắm mưa, còn ra lệnh không ai được cho Chúc Minh Huyên vào nhà.”
“Cả nhà thực sự muốn để một người sống trong đau khổ như thế à?”
Mũi tôi cay xè, nước mắt suýt nữa đã trào ra.
Chu Ôn Yến rõ ràng có tiếng nói hơn tôi nhiều.
Anh vừa mở lời, sắc mặt ba tôi liền dịu đi không ít:
“Nói thì cũng đúng, nhưng mà hai nhà…”
Ông cố ý bỏ lửng câu nói.
Không ngoài dự đoán, chính là chuyện hai nhà đã ràng buộc làm ăn quá sâu.
Không đáng để vì một chuyện nhỏ như thế này mà hủy hôn, phá vỡ mối quan hệ hợp tác.
Chu Ôn Yến không do dự: “Vậy thì đổi người.”
Ánh mắt mẹ Chu thoáng qua một tia ngầm hiểu.
Bà nhìn tôi, dịu dàng hỏi: “Minh Huyên, cháu đồng ý không?”