Sau Khi Uống Một Ngụm Trà Sữa Của Chồng Tôi Ly Hôn - Chương 1

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

1.

Bàn tay tôi khựng lại giữa không trung.

Lúc này Bạch Mộng mới chú ý đến tôi.

“Ôi, thật ngại quá, chị dâu. Em cứ tưởng chị ở tuổi này sẽ đặc biệt chú trọng giữ dáng với chăm sóc da, không thích uống ngọt, nên không gọi phần cho chị.”

“Hay chị uống phần của em nhé. Chỉ là em không bị áp lực da dẻ gì cả, nên gọi loại nhiều đường một chút. Chắc chị không để bụng đâu ha?”

Thấy tôi không đáp, cô ta hơi lúng túng, liếc về phía Lâm Tử Hạo như cầu cứu.

Rất nhanh, anh ta liếc tôi một cái rồi lên tiếng giải vây:

“Không cần, dạo này cô ấy béo lên, không thích uống nữa. Em nhìn tay cô ấy xem, sắp to bằng đùi em rồi. Em uống đi.”

Cô gái kia vui vẻ hút một hơi, vết sữa còn dính trên môi.

Lâm Tử Hạo lập tức rút khăn giấy đưa cho cô ta, còn thuận tay vỗ nhẹ eo cô ta.

“Nhìn em kìa, như con mèo tham ăn ấy. Lau sạch đi, đừng để ra ngoài làm mất mặt anh.”

Cô ta tinh nghịch lè lưỡi.

“Biết rồi mà, tổng giám đốc Lâm~”

Trong mắt cô ta không hề có chút vẻ sợ sệt nào với anh ta, cũng chẳng có một chút tôn trọng nào dành cho tôi.

Sau khi cô ta đi rồi, Lâm Tử Hạo cười nhạt, đặt ly trà sữa lên bàn.

“Đám trẻ giờ cứ thích mấy thứ này. Có gì ngon đâu, ngọt chết đi được. May mà em không thích, không thì anh lại phải ‘liều mình theo quân tử’.”

Bấy lâu nay, chẳng phải tôi không thích, mà là vì sức khỏe của anh ta nên không uống được.

Cũng là vì nghĩ cho những đứa trẻ sau này của chúng tôi, để tụi nhỏ giảm được nguy cơ di truyền bệnh tiểu đường.

Nhưng anh ta dường như chẳng bao giờ hiểu hết ý nghĩa của câu “liều mình theo quân tử” ấy.

Thấy tôi hơi cau mày, anh ta tỏ ra bực bội.

“Lại sao nữa? Vừa đến đã mặt nặng mày nhẹ. Vừa rồi em dọa cô ấy chết khiếp.”

Tôi bình thản nhìn anh ta.

“Tôi chỉ đang nghĩ, thứ anh nói không ngon, sao anh vẫn uống?”

Anh ta sững người.

“Anh…”

Tôi khẽ cười, nhưng trong tim như bị dán kín bằng giấy ướt — âm ỉ, ngột ngạt, đau đến mức khó thở.

“Anh sợ tôi làm cô ta cụt hứng, nên thà trái lời bác sĩ cũng phải uống cho bằng được, đúng không?”

Sắc mặt Lâm Tử Hạo lập tức thay đổi.

“Chẳng phải chỉ là một ly trà sữa thôi sao, có cần lôi bác sĩ vào chuyện này không? Anh thấy em đúng là giỏi phá hỏng không khí đấy!”

“Tôi thấy anh khó lắm mới tới được một lần, nên muốn mừng một chút thôi.”

Tôi vẫn giữ bình tĩnh.

“Đếm người cũng sai. Anh ngày càng bao dung với thư ký đấy.”

Anh ta đỏ mặt lên, giọng điệu cũng cao vút:

“Cô ấy chẳng vừa nói vì sợ em không uống nên mới không gọi sao? Em ghen cái gì mà ghen? Chỉ vì có một cô gái ở đây là em lại nhảy dựng lên. Anh đâu chỉ gọi mỗi cô ấy, làm quá rồi đấy!”

Thông thường, khi đàn ông nổi giận trong tranh cãi, chưa chắc vì tức thật, mà là bởi anh ta bị nói trúng tim đen.

Tôi không nói thêm nữa, tiện tay cầm theo ly trà sữa.

Ra đến cửa, Bạch Mộng nở nụ cười cứng ngắc:

“Chị dâu…”

“Đang giờ làm việc, gọi tôi là phó tổng giám đốc Phương.”

Tôi ném ly trà sữa vào thùng rác.

“Mọi người chú ý, Tổng giám đốc Lâm bị tiểu đường tuýp 1, bác sĩ đã dặn phải kiêng ngọt. Lần sau muốn lấy lòng sếp thì làm ơn dùng cách khác.”

Thấy sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, tôi mỉm cười.

“Cô bị đuổi việc rồi, mai khỏi đến nữa.”

Mắt cô gái kia đỏ hoe, ngân ngấn nước:

“Phó tổng giám đốc Phương, em thực sự không biết Tổng giám đốc Lâm bị tiểu đường…”

Tôi cười lạnh:

“Vậy càng nên đuổi. Là thư ký mà tắc trách như vậy, không theo dõi tình trạng sức khỏe hàng năm của sếp sao? Hay nghĩ chỉ cần nũng với nịu là xong việc?”

Tôi vừa dứt lời, cả văn phòng lập tức nín lặng khi thấy Lâm Tử Hạo bước ra.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo