Sau Khi Uống Một Ngụm Trà Sữa Của Chồng Tôi Ly Hôn - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2.

Bạch Mộng lập tức quỳ xuống, khóc đến mức mắt đỏ hoe.

“Phó tổng giám đốc Phương, là em sơ suất công việc, em không chú ý đến chuyện đó. Em sẽ sửa, em còn trẻ người non dạ, xin chị đừng đuổi việc em. Em vất vả lắm mới tìm được công việc này, ở nhà còn đang chờ em gửi tiền về…”

“Nếu chỉ vì em không gọi trà sữa cho chị, thì em có thể…”

Sự lo lắng trong ánh mắt Lâm Tử Hạo hiện rõ mồn một.

Tôi nửa quỳ xuống, dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, tát thẳng một cái vào mặt Bạch Mộng.

Một lúc lâu sau, tôi xoa xoa lòng bàn tay.

“Tôi ghét nhất là có người chọc tức mình. Da dẻ tuổi đôi mươi đúng là mịn thật. Nhưng nhớ cho kỹ, cô sẽ không mãi ở tuổi hai mươi đâu.”

Tôi vừa đứng dậy, còn chưa vững chân thì Lâm Tử Hạo vì vội vàng đỡ Bạch Mộng mà va thẳng vào tôi.

Chiếc quần lụa mỏng bị móc rách bởi góc nhọn của thùng rác, rách toạc một đường.

Bắp chân đau rát, máu rỉ ra từng chút.

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc thùng rác rẻ tiền ấy, thất thần.

Anh ta thì đỡ lấy Bạch Mộng, rồi trừng mắt nhìn tôi — người đang ngồi dưới đất, lấm lem và thảm hại.

“Lẽ ra anh không nên để em tới đây! Em cứ ghen tuông như mụ đàn bà chợ búa vậy! Chỉ là một ly trà sữa thôi mà, uống thì sao chứ? Chẳng qua là đổi vị một chút, có đáng không hả?”

Cô gái kia cắn chặt môi.

“Lâm tổng, là em không tốt, không để ý mấy chi tiết nhỏ, khiến sếp nổi giận. Bị đuổi để làm gương cũng là điều dễ hiểu. Anh đừng vì em mà cãi nhau với Phó tổng Phương nữa. Em đi là được rồi.”

Lâm Tử Hạo lập tức nổi trận lôi đình.

“Người anh đích thân chọn, không ai có quyền đuổi. Công ty này còn chưa đến lượt cô ấy định đoạt!”

Tôi từ từ đứng dậy, hoàn toàn không bận tâm đến ánh mắt thương hại hay khinh thường xung quanh.

“Được thôi. Nếu Lâm tổng đã trượng nghĩa như thế, vậy tôi chỉ còn cách rút khỏi cổ phần công ty.”

Một phần ba công ty là vốn đầu tư từ tài sản thừa kế của bố mẹ tôi – những người đã khuất.

Bao nhiêu năm qua, vì giữa chúng tôi không có con cái làm cầu nối, nên quanh anh ta chưa bao giờ thiếu những người trẻ tuổi.

Chúng tôi từng cãi nhau, từng mệt mỏi.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi dùng chuyện cổ phần để ép anh ta.

Anh ta hơi hoảng, nhưng thấy ánh mắt dò xét quanh phòng, vẫn cố tỏ ra bình tĩnh.

“Cho dù em rút đi, anh cũng không thể để một nhân viên vô tội trở thành nơi em trút giận. Công ty của anh chưa từng tồn tại nhờ một người. Không có em, vẫn hoạt động tốt!”

Nhìn anh ta đóng vai ông chủ chính trực, vì nhân viên mà sẵn sàng lên tiếng, tôi chỉ cảm thấy giả tạo đến đáng ghê tởm.

Về đến nhà, vừa bước vào cửa, tôi đã thấy móc áo treo tường trang trí bằng thú hoạt hình màu hồng phấn.

Tôi bật cười nhạt. Quay sang nhìn chiếc khăn trải bàn in hình hoạt hình trên bàn ăn.

Đúng là tôi đã quá tin vào cái lý do “đổi phong cách, đổi tâm trạng” của Lâm Tử Hạo.

Một người đàn ông ngoài ba mươi… Thực sự thấy mấy thứ đó dễ thương sao?

Dì giúp việc đang xử lý vết thương trên chân tôi.

Dù không quá đau, nhưng nó giống như một vệt bóng trong ánh nắng – dù nhỏ đến đâu, cũng chẳng thể bỏ qua.

Lâm Tử Hạo về rất nhanh.

Anh ta không nói một lời, nhận lấy dụng cụ băng bó từ tay dì, và bắt đầu mở miệng:

“Vợ à, lúc nãy là anh bất cẩn, không cố ý làm em bị thương.”

“Nhưng hôm nay em thật sự hơi quá đáng. Không chỉ làm cô ấy mất mặt trước mọi người, còn lấy chuyện cổ phần ra đè đầu anh.”

“Nếu anh không ngăn em lại, nhân viên sẽ nghĩ chỉ cần làm em mất vui là họ mất việc.”

“Em thông cảm cho anh một chút, đừng giận nữa được không? Ngày mai đến công ty, em nói xin lỗi cô ấy trước mặt mọi người, coi như thể hiện thái độ, được chứ?”

Tôi đẩy tay anh ta ra, không muốn nói thêm nửa câu, chỉ đặt bản thỏa thuận ly hôn lên bàn trước mặt anh ta.

“Trừ phần tiền tôi đầu tư vào công ty, những tài sản còn lại chia theo tỷ lệ anh sáu, tôi bốn. Đừng mặc cả. Tôi đã quá nhân nhượng với anh rồi.”

Lâm Tử Hạo lập tức bật dậy, trừng mắt nhìn tôi đầy vẻ kinh ngạc.

“Ly hôn? Em đang đùa sao? Chỉ vì một ly trà sữa, mà em đòi ly hôn à?”

Tôi nhìn khuôn mặt ấy, bỗng cảm thấy vô cùng xa lạ.

“Vậy anh có thể nói cho tôi biết, cái thùng rác đấy vì sao lại xuất hiện ở đó không?”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo