Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
4.
Nhìn tấm ảnh trong điện thoại, một chi tiết nhỏ đại diện cho thân phận vô tình lộ ra trong khung hình.
Tôi khẽ cười, tắt máy.
Từng bằng chứng một được tôi gửi cho luật sư – người bạn thân đã đồng hành suốt nhiều năm – nhờ anh ấy liên hệ với phòng tài chính để làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần.
Đến lúc này, Lâm Tử Hạo mới nhận ra tôi không hề nói đùa.
Nửa đêm, anh ta say khướt xông vào phòng, nhào lên người tôi.
“Vợ à, chúng ta đừng ly hôn nữa. Có con đi, được không?”
“Chẳng phải em cho rằng chính Bạch Mộng là nguyên nhân khiến con em mất à? Vậy chúng ta sinh một đứa nữa. Có con rồi, mọi chuyện sẽ tốt lên.”
Cả người anh ta nồng nặc mùi rượu, đè lên tôi như muốn trốn tránh mọi thứ.
Tôi không chút do dự, tung một cú đá trúng ngay hạ bộ.
“Chỉ với cái cơ thể tàn tạ của anh, nếu có con, nó cũng sẽ chịu khổ theo!”
Anh ta đau đớn nằm bệt dưới sàn, ngước lên nhìn tôi, ánh mắt dần đẫm sương mờ.
“Phương Vãn Tình… Mẹ nó, rốt cuộc em muốn gì? Chúng ta đi được đến hôm nay dễ dàng lắm à?”
“Chỉ vì một cốc trà sữa rách nát mà em làm ầm lên đến giờ? Em muốn cái gì? Không sống cho yên được sao?”
Tôi đáp, giọng không chút cảm xúc:
“Không muốn gì cả. Chỉ là giống như anh nói thôi—đổi khẩu vị một chút. Tôi cũng chán cái cuộc sống ngày nào cũng phải nhịn, cũng phải vì anh mà kiêng đủ thứ rồi.”
Anh ta trừng mắt nhìn tôi, đỏ cả tròng mắt.
“Em đừng có mà hối hận!”
Nói xong, anh ta loạng choạng đứng dậy, đạp cửa bỏ đi.
Một giờ sau, khi tôi đã ổn định tâm trạng và định đi ngủ.
Một tin nhắn bật lên màn hình.
Trong ảnh chụp là góc nghiêng gương mặt Lâm Tử Hạo đang ngủ say, đỏ mặt vì rượu. Trên đầu là một mảnh nội y màu hồng nhạt.
Góc ảnh bên dưới là nửa bàn tay đàn ông rắn rỏi đang đặt lên một bầu ngực trắng nõn.
[Chị dâu à, cảm ơn chị đã cho em cơ hội này. Cuối cùng em cũng hiểu làm phụ nữ hạnh phúc đến nhường nào.]
[Chị biết không? Lâm tổng thật sự rất lợi hại. Bị chị đá một cú mà vẫn khiến em mê đến sống dở chết dở~]
Tôi nhướn mày, giật khóe miệng.
[Làm tiểu tam là chuyện đáng tự hào lắm à?]
Gửi xong, tôi chụp màn hình, đăng thẳng lên story WeChat (tương đương Facebook cá nhân).
Chưa đầy một giờ sau, cơn buồn ngủ còn chưa kịp đến thì một cuộc gọi từ số 110 làm tôi tỉnh hẳn.
“Chị Phương, chồng chị gây tai nạn khi đang lái xe trong tình trạng say xỉn. Phiền chị đến trụ sở công an một chuyến.”
Tôi không nói một lời, cầm theo đơn ly hôn đến đó.
Tại đồn công an.
Lâm Tử Hạo chau mày.
“Em đang làm loạn cái gì vậy? Cô ấy còn trẻ không hiểu chuyện. Nhưng em ba mươi mấy tuổi rồi mà loại ảnh đó cũng dám đăng? Em muốn cô ấy sống sao nữa? Mau xóa đi!”
Tôi chẳng thèm nhìn anh ta.
Cảnh sát cho biết, Lâm Tử Hạo lái xe gây tai nạn—dù không nghiêm trọng nhưng vì có nồng độ cồn nên thuộc diện vi phạm nghiêm trọng.
Tôi bình thản đáp:
“Cứ xử lý theo pháp luật. Anh ta phạm pháp, không liên quan gì đến tôi.”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ánh mắt Lâm Tử Hạo chứa đầy vẻ hoảng loạn.
Bạch Mộng nước mắt nước mũi ròng ròng:
“Chị dâu… Chị thật sự quá đáng rồi! Nếu không phải tại chị gây chuyện, Lâm tổng đâu có xảy ra chuyện?”
“Chị mấy hôm nay đòi ly hôn, đòi chia cổ phần, làm công ty rối tung cả lên. Lâm tổng vừa phải giải quyết chuyện công ty, vừa dỗ chị, mệt muốn chết!”
“Anh ấy chỉ muốn xả stress một chút thôi mà!”
“Nếu chị chịu hiểu chuyện hơn một chút… Tất cả những chuyện này đã không xảy ra!”
Tôi cười nhạt, vung tay tát cô ta một cái rõ đau.
“Biết rõ thân phận của mình chưa? Cô là tiểu tam. Còn chưa đủ tư cách để chỉ trích tôi.”
“Cô có muốn tôi nói với cảnh sát—trước khi gây tai nạn, hai người các người đang làm gì không?”
Cô ta lập tức tái mặt, run rẩy, không dám hé môi.
Tôi đặt hồ sơ ly hôn lên bàn, trước mặt Lâm Tử Hạo.
“Bảo cô ta câm miệng. Sau đó ký vào đây. Nếu không, tôi sẽ kiện anh tội chi tiêu tài sản chung sai mục đích ngay trong thời điểm công ty đang bất ổn. Liệu anh có chịu nổi không?”
Anh ta như bị dội gáo nước lạnh, tỉnh rượu ngay lập tức, mắt đỏ ngầu.
“Chuyện đó là ngoài ý muốn… Anh nhận nhầm người… Anh…”
Tôi phẩy tay, cắt ngang.
“Anh chọn đi. Công ty, hay là ly hôn.”
Một lúc sau, thân thể anh ta run lên, cầm bút ký từng nét một vào tờ giấy ly hôn.
Tôi mỉm cười chào anh ta.
Trong ánh mắt tiếc nuối, oán giận xen lẫn bất lực của anh ta, tôi quay người rời đi không chút do dự—bước về phía một người khác đang đợi tôi phía trước.