Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ôn thi cao học, tôi tự tố cáo mình mắc bệnh truyền nhiễm và bị đưa đi cách ly.
Bạn trai và anh trai tôi hốt hoảng chạy tới, tức giận mắng mỏ:
“Cơ thể em hoàn toàn khỏe mạnh, tại sao lại nói mình mắc bệnh truyền nhiễm?”
Tôi lại bình thản mỉm cười,
“Phòng ngừa là trên hết, em tự nguyện cách ly.”
Kiếp trước—
Nữ sinh nghèo tôi từng tài trợ là người vô cùng “lương thiện”.
Trong kỳ thi, cô ta sợ tôi thi không tốt nên lén giấu phao thi dưới ghế của tôi.
Cô ta nhặt một con mèo hoang toàn thân đầy virus về ký túc xá, để nó ngủ trên giường tôi, rồi lại gán danh “cứu mèo” cho tôi.
Không muốn tranh giành ổ sạc xe đạp điện với người khác, cô ta đem pin về ký túc xá, cắm sạc ngay trên bàn tôi, gây ra hỏa hoạn nổ lớn khiến bốn bạn cùng phòng bị bỏng nặng toàn thân.
Khi thầy cô, quản lý ký túc và phụ huynh các bạn cùng phòng cùng kéo đến chất vấn, đồng loạt chỉ tay buộc tội tôi, tôi mới biết mình đã được “giúp đỡ” nhiều như thế nào.
Tôi ra sức giải thích, nhưng bạn trai và anh trai lại đưa ra đoạn video giám sát—trong đó, người làm tất cả chuyện đó… chính là tôi.
Tôi trở thành tội phạm bị cả mạng xã hội nguyền rủa.
Bị người nhà nạn nhân tạt axit rồi đánh chết giữa ban ngày.
Cho đến tận lúc chết, tôi vẫn không hiểu vì sao người trong video lại biến thành mình.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày thi cao học.
Trước giờ thi, tôi lập tức gọi 120:
“Tôi có thể mắc bệnh truyền nhiễm, xin được cách ly.”
…
Khi tôi bị nhân viên phòng dịch đưa lên xe cấp cứu, bạn trai tôi – Lục Nghiệp – hốt hoảng lao đến.
“Chung Vãn, sắp bắt đầu thi rồi, em định đi đâu vậy?”
Nhân viên phòng dịch lập tức ngăn Lục Nghiệp lại, nghiêm giọng quát:
“Ở đây có người nghi mắc bệnh truyền nhiễm, xin anh tránh xa, đừng cản trở công việc của chúng tôi.”
Lục Nghiệp trừng mắt nhìn tôi, giận dữ gào lên:
“Chung Vãn, em lại giở trò gì nữa đấy hả? Em vẫn kiểm tra sức khỏe định kỳ, hoàn toàn khỏe mạnh, tại sao lại khai mình bị bệnh truyền nhiễm? Kỳ thi cao học lần này vô cùng quan trọng, mau theo anh về thi đi!”
Trước cơn thịnh nộ của Lục Nghiệp, tôi lại vô cùng bình thản:
“Lục Nghiệp, thi cao học có quan trọng đến đâu cũng không bằng sức khỏe. Hơn nữa, tôi thực sự có triệu chứng của bệnh truyền nhiễm. Phát tán dịch bệnh là phạm pháp.”
Nhân viên phòng dịch cũng lớn tiếng mắng anh ta:
“Nếu anh còn tiếp tục cản trở, chúng tôi sẽ gọi cảnh sát!”
Lục Nghiệp nghiến răng, hạ giọng đe dọa tôi:
“Chung Vãn, nếu em không thi đậu cao học, chúng ta chia tay. Ba mẹ anh sẽ không bao giờ chấp nhận anh quen một đứa học vấn thấp, sống lông bông như em.”
Nếu là tôi của trước kia—một kẻ mù quáng vì yêu—có lẽ thật sự sẽ bị dọa sợ, quỳ xuống van xin anh ta tha thứ.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ thấy buồn cười.
Lục Nghiệp – người phải thi tới ba lần mới đỗ cao học ở một trường hạng hai – thì có tư cách gì để khinh thường tôi, sinh viên của một trường “Song Nhất Lưu”?
Thấy tôi có vẻ chần chừ, Lục Nghiệp tưởng đã đánh trúng điểm yếu của tôi.
“Giải thích rõ ràng với người ta đi, rồi về thi tiếp.”
Tôi khẽ cười khẩy.
“Lục Nghiệp, nếu ở bên anh phải đánh đổi cả sức khỏe của bản thân, thì chia tay đi. So với yêu anh, tôi muốn học cách yêu chính mình trước.”
Lục Nghiệp rít vài câu chửi, bảo tôi đừng hối hận, rồi quay lưng bỏ đi.
Cửa xe cấp cứu đóng lại, tôi khẽ thở phào.
Kiếp trước…
Sau khi thi xong cao học, tôi tình cờ phát hiện Lục Nghiệp dây dưa không dứt với Hứa Ưu — nữ sinh nghèo mà tôi từng dang tay giúp đỡ.
Tôi không do dự, lập tức nói lời chia tay.
Thế nhưng ngay sau đó, khi kết quả thi vừa công bố, trường lại thông báo xử phạt tôi công khai: cáo buộc tôi gian lận trong kỳ thi, hủy toàn bộ điểm số, ra quyết định lưu ban theo dõi.
Cùng lúc đó, trong khu ký túc xá, nhiều sinh viên bị mèo cào đến mức nhiễm bệnh dại.
Một đám người vây kín trước cửa phòng tôi, đồng loạt chỉ trích tôi đã đưa mèo hoang vào ký túc, hại biết bao người.
Ngay sau đó, phòng ký túc của chúng tôi phát nổ.