Sau Khi Xin Cách Ly, Tôi Xé Toạc Mặt Nạ Vị Hôn Phu Và Bạch Nguyệt Quang Của Hắn - Chương 2

Sử dụng (←) hoặc (→) để chuyển chương

2

Ngoại trừ tôi và nữ sinh nghèo kia, bốn bạn cùng phòng còn lại đều bị thương nặng toàn thân vì vụ nổ.

Sau điều tra, nguyên nhân được xác định là do pin xe đạp điện đặt trên bàn tôi phát nổ.

Người nhà các nạn nhân kéo đến, phẫn nộ tố cáo tôi là kẻ giết người, yêu cầu tôi đền mạng bằng máu.

Tôi tuyệt vọng cố gắng giải thích, tìm đủ mọi cách chứng minh mình vô tội.

Nhưng bạn trai và anh trai tôi lại đưa ra một đoạn video giám sát.

Trong video đó, người gây ra tất cả — chính là tôi.

Tôi bị định tội không thể chối cãi.

Gia đình nạn nhân vì quá đau đớn và phẫn nộ, đã hắt axit thẳng vào người tôi.

Tôi bị thiêu cháy,sống không bằng chết, đau đớn tột cùng.

Sau khi chết, linh hồn tôi lơ lửng trên không trung, nhìn thấy Hứa Ưu rúc vào lòng Lục Nghiệp.

“Cô ta chết rồi, vậy sẽ không còn ai nghi ngờ em nữa đúng không?”

Anh tôi dịu dàng xoa đầu cô ta, nhẹ giọng dỗ dành:

“Em không sai, em chỉ là có lòng tốt mà làm hỏng chuyện. Chung Vãn gánh tội thay cho em, đó là vinh hạnh của cô ta.”

Đến lúc đó tôi mới hiểu — tất cả đều là do Hứa Ưu dựng nên, mà bạn trai và anh ruột của tôi, vì cô ta, đã bắt tay nhau đảo trắng thay đen, hại chết tôi.

Nghĩ đến cảm giác bỏng rát khi bị tạt axit trong kiếp trước, tôi không kìm được khẽ run lên.

Bên cạnh, nhân viên y tế thấy tôi có dấu hiệu bất ổn liền trấn an:

“Đừng sợ, y học bây giờ phát triển lắm. Dù em thật sự bị lây bệnh, vẫn có thể chữa khỏi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Tôi mỉm cười, gật đầu.

Sống lại một lần nữa, mọi thứ… sẽ khác.

Tôi được kiểm tra ba lần mỗi ngày tại bệnh viện, bảy ngày sau xác nhận không có vấn đề gì. Bệnh viện thông báo tôi có thể xuất viện.

Đúng lúc đó có một chiếc xe cấp cứu tiện đường về trường tôi, họ cho tôi đi nhờ về luôn.

Tôi trở lại trường. Vừa bước chân đến dưới ký túc xá thì bất ngờ có người lao tới, xô mạnh khiến tôi ngã nhào xuống đất.

“Chung Vãn! Mày hại bọn tao thê thảm thế này, còn dám vác mặt về đây sao?!”

Người đứng trước mặt tôi là một nữ sinh, gương mặt đầy những vết cào xước.

Tôi nhìn cô ấy, vẻ mặt hoang mang, hỏi lại:

“Bạn học, bạn nói gì vậy? Tôi không làm chuyện gì xấu, tại sao lại không thể quay lại?”

Cô ta trừng mắt căm hận, lập tức ra tay đánh tôi. Tôi giơ tay lên đỡ, đè chặt cánh tay cô ta, lạnh giọng hỏi:

“Cô rốt cuộc đang nói cái gì?”

“Giữa tôi và cô không thù không oán, tại sao cô lại hận tôi đến vậy?”

Nữ sinh kia bỗng bật khóc nức nở, khiến tôi giật mình buông tay.

Cô ta ôm mặt, vừa khóc vừa run rẩy:

“Nếu không phải năm ngày trước mày đem con mèo hoang về ký túc xá, thì tao làm sao bị nó cào chứ? Đây là mặt tao đấy! Bị hủy rồi! Mày phá hủy khuôn mặt tao, tức là hủy cả đời tao rồi còn gì!”

Xung quanh lập tức có một đám người vây lại, ánh mắt nhìn tôi tràn ngập khinh ghét và phẫn nộ.

“Thì ra mày chính là con tiện nhân độc ác kia! Mày hại biết bao nhiêu người, ngay cả bốn bạn cùng phòng cũng bị mày giết chết, sao mày còn chưa chết đi hả!”

Tôi cau mày, mọi chuyện trong kiếp trước quả nhiên vẫn xảy ra như cũ.

Nhưng kiếp này tôi không hề có mặt ở trường trong suốt thời gian đó — chẳng lẽ họ vẫn có thể đổ hết tội lên đầu tôi?

“Tất cả mọi người hiểu lầm rồi. Người làm những chuyện này không phải tôi, mà là Hứa Ưu — nữ sinh nghèo tôi từng tài trợ.”

Lời vừa dứt, Lục Nghiệp từ trong đám đông lao ra, vung tay tát thẳng vào mặt tôi.

“Chung Vãn, lòng dạ cô thật độc ác! Chết rồi vẫn không biết hối cải, giờ còn định vu oan cho Ưu Ưu! Loại người như cô không xứng làm bạn gái tôi. Chúng ta chia tay!”

Ngay sau đó, Hứa Ưu cũng bước ra, vừa nghe tôi nói đã lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương uất ức.

“Chị Vãn Vãn… Em vô cùng biết ơn chị đã giúp đỡ em. Đại ân đó, cả đời này em không dám quên. Nếu chỉ là mấy chuyện bắt nạt học đường như trước đây, em có thể thay chị gánh chịu, cam tâm tình nguyện chịu phạt. Nhưng lần này… lần này là bốn mạng người, em thực sự không thể gánh nổi tội danh này…”

Vừa dứt lời, Hứa Ưu quỳ rạp xuống trước mặt tôi, nước mắt lưng tròng, khiến ai nhìn cũng phải xót xa.

Anh tôi — Chung Tịch — cũng bước ra từ đám người.

“Chung Vãn, đến nước này rồi mà em vẫn còn ngụy biện sao? Từ nhỏ đến lớn, em dựa vào nhà có tiền mà muốn làm gì thì làm, gây bao chuyện rắc rối, rồi lại lấy tiền ra ép người ta gánh tội thay. Giờ gây họa lớn như thế, em vẫn không biết hối lỗi!”

Chung Tịch mắng xong, liền nhìn sang đám đông:

“Tuy tôi là anh của Chung Vãn, nhưng tôi không thể bao che sai trái. Mọi chuyện đều là do Chung Vãn một tay gây ra, không liên quan gì đến Hứa Ưu.”

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo