Mời bạn CLICK vào LIÊN KẾT HOẶC ẢNH bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
👉
https://s.shopee.vn/5fbj5ybV7R
TruyenGi và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi mỉm cười, nụ cười chân thật đầu tiên trong đêm nay.
“Vậy thì… tôi đồng ý.”
Đèn xanh bật sáng, xe tiếp tục lăn bánh.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn neon rực rỡ lướt qua, trong lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Những đau khổ và ràng buộc của kiếp trước, kiếp này tôi sẽ không để nó lặp lại nữa.
Tôi muốn sống vì chính mình.
…
Bệnh viện rất yên tĩnh, chỉ có khu cấp cứu vẫn còn sáng đèn.
Cố Cảnh Niên dẫn tôi tham quan văn phòng của anh, trên tường treo đầy bằng khen và chứng nhận danh dự.
“Những năm qua anh đã nỗ lực rất nhiều.” Tôi nhìn những tấm bằng và nói.
“Là để xứng đáng với em.” Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng tôi nghe rất rõ.
Tim tôi chợt ấm lên, tôi quay lại nhìn anh.
“Cảnh Niên, tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, cửa văn phòng bất ngờ bị đẩy ra.
“Bác sĩ Cố, có ca mổ khẩn cấp…” Y tá vừa nói nửa câu, nhìn thấy tôi liền ngẩn ra.
“Cô Lâm? Sao cô lại ở đây?”
Tôi nhận ra cô y tá này, kiếp trước cô ấy từng chăm sóc tôi lúc tôi nằm viện.
“Tôi đến thăm Cảnh Niên một chút.” Tôi mỉm cười đáp.
Cô y tá nhìn tôi, lại nhìn Cố Cảnh Niên, trong mắt ánh lên vẻ hóng chuyện rõ ràng.
“À… Bác sĩ Cố, khoa cấp cứu mới tiếp nhận một bệnh nhân tai nạn giao thông, cần anh đến ngay.”
Cố Cảnh Niên lập tức nghiêm túc lại.
“Tình trạng thế nào?”
“Chảy máu não, rất nguy hiểm.”
Anh quay sang tôi, “Thanh Vũ, anh…”
“Đi đi, cứu người quan trọng hơn.” Tôi gật đầu hiểu chuyện.
Anh do dự một chút, “Em muốn chờ ở đây, hay…”
“Tôi sẽ chờ anh ở đây.”
Trong mắt anh thoáng qua vẻ biết ơn, rồi nhanh chóng rảo bước theo y tá rời đi.
Tôi ngồi một mình trong văn phòng, ánh mắt lướt qua những cuốn sách y học trên tường.
Bất chợt nhớ lại kiếp trước, khi mình nằm trên bàn phẫu thuật, cũng có bác sĩ đang vội vã vì cứu mạng tôi.
Chỉ khác là lúc đó, trong lòng Thẩm Thời Sâm chỉ nghĩ đến Tô Vãn Vãn.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông, là cuộc gọi từ Thẩm Thời Sâm.
Tôi nhìn cái tên hiện trên màn hình, cuối cùng vẫn nhấc máy.
“Lâm Thanh Vũ, rốt cuộc em muốn làm gì?” Giọng anh đầy giận dữ.
“Tôi nói rất rõ rồi, tôi không muốn cưới anh.”
“Tại sao? Chúng ta bên nhau ba năm rồi, em nói không cưới là không cưới à?”
Tôi cười nhẹ, “Thẩm Thời Sâm, anh biết rõ lý do mà.”
Bên kia đầu dây im lặng vài giây.
“Là vì Vãn Vãn trở về?”
“Đúng.” Tôi thẳng thắn.
“Thanh Vũ, Vãn Vãn chỉ là bạn anh, giữa bọn anh không có gì…”
“Đủ rồi.” Tôi cắt ngang, “Thẩm Thời Sâm, có những lời anh có thể lừa người khác, nhưng không lừa được tôi. Anh yêu Tô Vãn Vãn, chưa từng thay đổi.”
“Anh thừa nhận từng có tình cảm với cô ấy, nhưng đó là chuyện quá khứ. Người anh muốn cưới bây giờ là em.”
“Nhưng tôi không muốn làm cái bóng của bất kỳ ai.”
Lại một khoảng im lặng dài.